Võ Đại Hổ tức đến bật cười, một tay túm lấy cổ áo Hoa Liên, thô bạo nhấc y dậy, bật ra một tiếng cười lạnh:
"Không nói phải không? Vậy thì đi gặp chủ tử của ngươi một chuyến, để xem rốt cuộc là nắm đấm của ta cứng, hay miệng ngươi cứng hơn.
"Đừng mà... đừng đi mà... cầu xin ngài..."
Hoa Liên đôi mắt mờ lệ, khẩn cầu bằng giọng khàn khàn như gió thoảng. Trông y thật nhỏ bé, thấp kém như làn bụi mỏng bị gió cuốn, không nơi nương tựa.
Thế nhưng Võ Đại Hổ dường như chẳng hề nghe thấy gì cả, cứ thế lôi y đi như kéo xác cá chết, hướng thẳng tới cổng viện.
Khoảng cách đến cổng ngày một gần, Hoa Liên đột nhiên nhắm mắt hét lên:
"Nếu ngài đi thật...cậu ấy sẽ chết đấy!"
Bước chân Võ Đại Hổ khựng lại, mắt nheo lại thành một đường, giọng băng lạnh:
"Ồ? Vậy ra là ngươi tự ý giấu Văn Hiên đi?"
Ban đầu hắn cứ tưởng chuyện bắt cóc Nguyên Văn Hiên là do một tay Trạch Tố bày mưu, giờ xem ra, còn có điều khuất tất phía sau.
Hoa Liên nghẹn ngào một tiếng, như đã hoàn toàn tuyệt vọng:
"Là ta... là ta làm đấy... nếu không hoàn thành nhiệm vụ... bọn họ sẽ chết hết..."
Võ Đại Hổ cúi đầu nhìn y từ trên cao, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào trong lời nói kia, liền gặng hỏi:
"'Bọn họ'? Là ai? Là người thân của ngươi? Trạch Tố đến mức đó rồi sao? Còn giao cho ngươi nhiệm vụ? Là muốn ngươi đầu độc Tống Thanh Hàn sao?"
Điều hắn không ngờ được là không biết vì sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685700/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.