Thấy vẻ mặt khó xử của Thi đại phu, Võ Đại Hổ cũng không tiện ép buộc, chỉ nói:
"Xin đại phu về suy nghĩ thêm xem có cách nào cứu được Tiểu Hàn hay không, tại hạ xin đa tạ trước."
Thi đại phu nhận lấy một lạy này của hắn, trong lòng càng thêm áy náy, lắc đầu than:
"Là do ta học thức nông cạn, không nhìn ra được manh mối gì. Nếu đổi thành một vị đại phu y thuật cao minh hơn, e là có thể tìm ra được căn nguyên căn bệnh này rồi. Haiz....các người yên tâm, ta về rồi nhất định sẽ lật tung toàn bộ y thư, tìm xem có ghi chép liên quan nào hay không."
Nói dứt lời, ông không ở lại thêm, chắp tay hành lễ rồi xoay người rời đi.
Nguyên Văn Hiên tiễn ông ra ngoài xong, ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nói:
"Đại phu, thân thể sư phụ không khỏe, khoảng thời gian này con không đến giúp ngài nữa. Đợi sư phụ khỏe lại, nếu ngài còn cần, lúc đó con sẽ quay lại."
Thi đại phu nhìn thằng bé, trong ánh mắt mang theo nửa phần xót xa, nửa phần an ủi, khẽ gật đầu nói:
"Đứa nhỏ ngoan, hãy ở bên cạnh sư phụ con nhiều một chút, việc gì cũng nên thuận theo ý người. Giận hại gan, mừng hại tim, lo hại phổi, nghĩ nhiều hại tỳ, sợ hại thận... nhớ kỹ, nhớ kỹ đấy."
Nguyên Văn Hiên nghe vậy, sắc mặt trầm trọng gật đầu.
Khi quay trở về, khóe mắt nó vô tình liếc thấy Hoa Liên đang tưới hoa. Không hiểu sao, bước chân chợt khựng lại, bản năng nép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685699/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.