Dù cho Trạch Tố có là sinh phụ của hắn thì đã sao? Đã dám ra tay với Tống Thanh Hàn, thì bao nhiêu tình nghĩa cũng tiêu tan sạch. Huống chi giữa hai người bọn họ, vốn dĩ chưa từng tồn tại thứ gọi là tình thân.
Chuyện tạm thời cũng đã lắng xuống, bốn người thuê trọ tại một khách đ**m gần đó. Mỗi ngày không làm gì khác, chỉ đợi đến giờ thì đưa Tống Thanh Hàn tới Hồi Xuân Đường uống thuốc.
Dù rằng vì không còn sữa dê để uống mà Tiểu Thạch Đầu có làm mình làm mẩy một chút, nhưng sau một hồi quấy khóc, thấy chẳng ai để ý đến mình, nhóc dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của người lớn, ngoan ngoãn chấp nhận số phận chỉ được uống cháo gạo mà thôi.
Ba ngày sau, cả nhóm từ biệt La đại phu, ngồi xe ngựa quay trở lại châu phủ.
Vừa về đến nơi, Tống Thanh Hàn liền dặn Võ Đại Hổ mua một cỗ quan tài. Sau đó, cậu tiện tay nhặt hai viên sỏi tròn từ trong ao, lau sạch rồi kẹp dưới nách, dưới sự giúp đỡ của Võ Đại Hổ và Hoa Liên, chui vào nằm trong quan tài.
Võ Đại Hổ dùng một tấm vải buộc Tiểu Thạch Đầu trước ngực mình, rồi cùng Hoa Liên mỗi người một đầu khiêng quan tài, thẳng hướng phủ đệ của Trạch Tố mà đi tới.
Người canh cổng vừa thấy có người khiêng quan tài tới, theo phản xạ muốn đưa tay ngăn lại, nhưng phía sau đã vang lên một tiếng quát lớn:
"Tránh ra! Ngay cả thiếu gia mà các ngươi cũng dám cản sao?"
Võ Đại Hổ thản nhiên nhìn kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685701/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.