Chờ đến khi Trạch Tố và lão Chúc đều rời đi, Tống Thanh Hàn mới đóng cổng viện lại, theo Võ Đại Hổ vào bếp, nhẹ giọng an ủi:
"Đừng tức giận, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi."
Võ Đại Hổ lặng lẽ tiếp củi vào bếp, hồi lâu mới "Ừ" một tiếng.
Hắn cũng rất muốn tỏ ra như chẳng có gì xảy ra, giống như Trạch Tố kia, nhẹ nhàng đối mặt với tất cả. Thế nhưng, những vết sẹo còn hằn sâu trong lòng lại không ngừng nhắc nhở hắn rằng, năm xưa hắn và phụ thân đã bị Trạch Tố vứt bỏ như rác rưởi ra sao.
Tống Thanh Hàn khẽ thở dài, yên tĩnh ngồi bên cạnh hắn, như thể có thể dùng sự hiện diện của mình để truyền thêm sức mạnh.
Đến khi cơm tối được dọn lên bàn, Tống Thanh Hàn và Nguyên Văn Hiên liếc nhìn nhau, vô cùng ăn ý mà cùng lờ đi chuyện mấy món trên bàn món thì mặn chát, món thì nhạt như nước ốc.
Cuối cùng ăn xong bữa tối khó nuốt, Tống Thanh Hàn theo Võ Đại Hổ chui vào ổ chăn, vừa định mở miệng, đã bị một cánh tay to lớn kéo vào lòng.
Tống Thanh Hàn lặng lẽ cảm nhận lực ôm và hơi ấm từ hắn, khẽ nói:
"Nếu ngươi thực sự không muốn gặp y, lần sau ta sẽ không cho y bước vào cửa nữa."
Võ Đại Hổ chợt khẽ bật cười, trong tiếng cười như ẩn giấu vài phần giễu cợt:
"Nhà họ quyền thế như vậy, nếu y muốn e rằng chỉ ngoài hoàng cung ra thì sẽ chẳng có nơi nào là y không thể bước vào."
Tống Thanh Hàn nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685693/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.