Đám lưu manh vốn chỉ định làm qua loa cho xong, vậy mà khi nhìn thấy khung cảnh tang thương đau đớn trước mắt, phần yếu mềm nơi đáy lòng bỗng bị chạm tới. Ai nấy đều siết chặt nắm đấm, như thể muốn lao lên xé toạc những cơn đau ra khỏi thân thể của những người đang hấp hối kia.
Tống Thanh Hàn hành động rất nhanh, thần sắc nghiêm túc, chuyên chú đến mức không chừa lấy một chút thời gian để giải thích, liền trực tiếp bắt tay vào phẫu thuật.
May mắn là Thi đại phu kịp thời lên tiếng trấn an những người đang hoang mang lo sợ, cùng với Nguyên Văn Hiên giải thích cho họ hiểu rằng việc chủng ngừa bằng mủ đậu bò có thể chữa khỏi đậu mùa.
Sau khi xử lý xong nhóm tiểu phu chăm dê, Hạ Vân Phi và Thanh Phong cũng trở về, phía sau dẫn theo một đoàn người đông nghịt, trông chẳng khác nào xác sống kéo vào thành.
Thấy sắc mặt Tống Thanh Hàn đã lộ vẻ mệt mỏi, Thi đại phu chủ động tiếp nhận dao mổ, tiếp tục thực hiện các ca phẫu thuật.
Có lẽ vì đã sống quá lâu trong tuyệt vọng, nên những bệnh nhân đang hấp hối kia ngay cả ánh nhìn hy vọng cũng đầy cẩn trọng, như thể không dám trông mong gì quá nhiều, bởi sợ nếu kỳ vọng quá lớn mà lại thất vọng thì sẽ càng đau đớn gấp bội, khó lòng chấp nhận được thực tại tàn khốc.
Trong trại nuôi dê rộng lớn, ngoài tiếng thở của mọi người và âm thanh dao mổ cắt qua da thịt, thì hoàn toàn không có bất cứ tạp âm nào khác.
Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685692/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.