Dọn dẹp xong đồ đạc, Nguyên Văn Hiên bỗng ngẩng đầu hỏi Tống Thanh Hàn:
"Sư phụ, con cũng phải làm phẫu thuật sao?"
Tống Thanh Hàn suy nghĩ một chút, dùng giọng điệu thương lượng đáp:
"Ngày mai hẵng làm, được chứ?"
Nếu loại mủ này thật sự không nên trực tiếp dùng trên người khỏe mạnh, thì sau một ngày, những phản ứng cần xuất hiện chắc chắn sẽ bộc lộ.
Nguyên Văn Hiên ngoan ngoãn gật đầu, đồng ý ngay.
Thi đại phu nhìn đệ tử nhà người ta, không nhịn được quay đầu nhìn lại tiểu đồng nhà mình, khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
"Không bằng được, từ lớn đến nhỏ đều không bằng..."
Hạ Vân Phi sờ lớp băng gạc trên người, đột nhiên nói:
"Trên người ta chỉ có chừng này mủ thôi, nếu dùng hết rồi, người ở Mạc Thượng còn cứu được không?"
Đây cũng là điều Thi đại phu và Nguyên Văn Hiên không rõ, nghe vậy lập tức quay đầu nhìn sang Tống Thanh Hàn, chờ cậu giải đáp.
Tống Thanh Hàn bị phản ứng của họ làm cho vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhưng khi trả lời thì thần sắc lại rất nghiêm túc, chắc nịch nói:
"Cứu được. Người ở Mạc Thượng không dùng mủ của ngươi, mà dùng mủ của bò."
Hạ Vân Phi ngẩn người, vẻ mặt cổ quái nói:
"Bò? Dùng thứ từ bò đem bôi lên người, chuyện này cũng hơi..."
Tống Thanh Hàn thở dài một tiếng, không muốn bịa lời lừa họ nữa, giọng kiên định:
"Nghe ta, chắc chắn không sai."
Chớp mắt lại thêm một ngày nữa trôi qua, trên người Tống Thanh Hàn vẫn không xuất hiện phản ứng bất thường, còn mụn đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685691/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.