Nhìn thấy dấu vết đậu mùa trên mặt và người Thanh Phong, đám đại hán sợ đến hồn phi phách tán, la hét om sòm rồi lùi vội ra ngoài sân, giọng run rẩy như sắp khóc đến nơi:
"Cứu mạng! Cứu mạng với! Người mắc đậu mùa chạy ra rồi!"
Bọn họ toàn thân run cầm cập, thậm chí có vài tên còn sợ đến mức tiểu tiện ra quần, ngồi phịch xuống đất, ngay cả nước mắt cũng không rơi nổi.
Thấy bọn họ tuy sợ hãi nhưng không ai bỏ chạy, Tống Thanh Hàn thầm nghĩ bọn người này vẫn còn chút lương tâm, biết mình có thể đã nhiễm đậu mùa, không dám ra ngoài làm hại người khác.
Nào ngờ lý do thật sự khiến họ không chạy nổi, thứ nhất là vì chân mềm như bún, thứ hai là sợ tiếng hét ban nãy bị người khác nghe thấy, một khi ra khỏi viện thì sẽ bị đánh chết không kịp ngáp.
Tống Thanh Hàn đứng một bên thưởng thức dáng vẻ thảm hại của bọn chúng một lúc, thấy đám người kia chưa đến mức tuyệt vọng mà liều mạng, cậu mới thản nhiên nói:
"Muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời chúng ta, chúng ta đã tìm được cách chữa khỏi đậu mùa rồi."
Nghe vậy, ánh mắt đám đại hán bỗng sáng rực lên, vội vàng lồm cồm bò tới bên chân Tống Thanh Hàn, không ngừng gào lên:
"Mau cứu chúng ta! Bằng không chúng ta sẽ giết ngươi! À không, khiến ngươi sống không bằng chết!"
Thấy bọn chúng đến nước này mà vẫn còn lộ ánh mắt hung ác, Tống Thanh Hàn nhướng mày, lạnh nhạt nói:
"Bị đậu mùa vốn dĩ đã là sống không bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685690/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.