Tống Thanh Hàn nghĩ ngợi một lúc, bỗng nhiên hỏi:
"Con đã từng nghe qua 'lấy độc trị độc' chưa?"
Nguyên Văn Hiên sững lại, theo phản xạ gật đầu. Đợi đến khi phản ứng kịp, thằng bé quay đầu nhìn vết thương của Hạ Vân Phi, "A" một tiếng, bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là vậy!"
Tuy rằng bản thân đã xác nhận rằng kháng nguyên có thể chữa khỏi đậu mùa nằm trong vết thương của Hạ Vân Phi, nhưng Tống Thanh Hàn vẫn nói:
"Ta chỉ mới đưa ra suy đoán mà thôi, còn đúng hay không, vẫn cần chờ kiểm chứng sau này mới biết được."
Thi đại phu và Nguyên Văn Hiên đều gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý cậu.
Ngược lại là Hạ Vân Phi, khi thì nghe bọn họ nói vết thương này có thể chữa đậu mùa, khi lại nghe nói chưa chắc chắn, bị quay đến mức mơ mơ hồ hồ, có hơi nản lòng.
Ngoài y ra, người nhà y không một ai thoát khỏi móng vuốt của đậu mùa, vì vậy y mới sốt ruột như thế. Nếu tìm ra cách chữa càng sớm, người nhà y sẽ càng có thêm một tia hy vọng sống. Nếu không, cho dù cả đời y không cần lo sợ bệnh đậu mùa nữa thì có ích gì?
Tống Thanh Hàn và mọi người cũng hiểu được sự nôn nóng của Hạ Vân Phi, vì thế suốt dọc đường, trừ những lúc tiện đường ăn uống, phần lớn thời gian đều gấp rút lên đường.
Sau hai ngày hai đêm vội vã, cả nhóm cuối cùng cũng đến được trấn nhỏ gần Mạc Thượng nhất.
Vừa xuống xe, Hạ Vân Phi liền làm theo như đã hẹn, một mình quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685689/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.