Tống Thanh Hàn khẽ lắc đầu, giải thích:
"Ở trong phòng mãi cũng chán, ta ra ngoài hóng gió một chút, tiện thể chờ ngươi về."
Nghe cậu nói vậy, đáy mắt Lâm Đại Phú chợt sáng lên, khóe môi cũng giãn ra đôi chút, hỏi dồn:
"Ngươi... nhớ lại rồi sao?"
Thấy hắn kích động như muốn nhào tới, Tống Thanh Hàn vội vàng phủ nhận:
"Không, không có... Ta chỉ thuận miệng nói thôi."
Lâm Đại Phú nhìn thấy sự kháng cự trong mắt cậu, giống như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào người, lập tức bình tĩnh lại.
Tống Thanh Hàn thấy hắn mặt mày khó coi bước vào trong, biết mình vừa rồi có lẽ đã làm hắn tổn thương, trong lòng hơi hoảng, sợ hắn vì giận mà không chịu cứu Võ Đại Hổ, bèn vội vàng đuổi theo, dè dặt quan sát sắc mặt hắn.
Đến khi hai người ngồi xuống bàn ăn, Lâm Đại Phú vẫn không nói một lời, ngay cả thói quen gắp thức ăn cho cậu cũng không còn.
Tống Thanh Hàn thấy thế bèn chủ động ra tay, lựa mấy món hắn thích, từng đũa từng đũa gắp vào bát hắn.
Lâm Đại Phú đang ăn thì bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, chậm rãi hỏi:
"Sao ngươi biết ta thích mấy món này?"
Tống Thanh Hàn mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng:
"Mấy bữa nay ta để ý thấy khẩu vị của ngươi thiên về mặn, lại thích ăn thịt. Những món này đều vừa khéo phù hợp với hai điểm đó thôi."
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Đại Phú thoáng thay đổi, ánh mắt không rõ là suy tư hay xao động, như đang cân nhắc điều gì.
Hắn lặng im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685626/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.