Lâm Đại Phú khẽ cười, tâm trạng rõ ràng không tệ, nói:
"Tối nay không tính, ngươi muốn làm gì thì cứ làm. Nhưng từ ngày mai trở đi, phải nghe theo sắp đặt của ta."
Nghe vậy, Tống Thanh Hàn không nói một lời, quay phắt người rời đi, thậm chí không buồn chào lấy một tiếng.
Dù sao thì cũng là hắn nói cậu muốn làm gì thì làm. Nếu không phải vì còn bận tâm đến việc Võ Đại Hổ chưa được thả ra, có lẽ cậu đã dội thẳng một chậu nước lạnh vào người Lâm Đại Phú rồi.
Hành vi thả câu này, cũng chỉ có hạng tiểu nhân như hắn ta mới làm ra được.
Tống Thanh Hàn giận dữ trở về phòng, nghĩ đến ngày mai phải "ra trận" đầy gian nan, liền sớm leo lên giường nghỉ ngơi, mong có đủ tinh thần đối phó.
Sáng hôm sau, khi Tống Thanh Hàn vừa mở mắt đã đối diện ngay với ánh nhìn thâm trầm của Lâm Đại Phú, giật mình hét lên một tiếng, tức tối nói:
"Ngươi ở đây từ bao giờ vậy? Bị bệnh à? Người ta đang ngủ thì có gì hay mà nhìn?"
Sắc mặt Lâm Đại Phú hơi trầm xuống, bỗng lạnh giọng:
"Sai rồi, phản ứng không đúng."
Tống Thanh Hàn đang định mắng thêm mấy câu, chợt nhớ đến thỏa thuận tối qua, đành cố nén bực hỏi:
"Vậy phản ứng thế nào mới đúng?"
Lâm Đại Phú nhúc nhích ngón tay, ra hiệu cậu nhắm mắt lại.
Tống Thanh Hàn bất đắc dĩ, đành nhắm mắt theo, nhưng vẫn hé một khe nhỏ quan sát phản ứng của hắn.
"Bây giờ mở mắt."
"Rồi vui vẻ nói: 'Vừa mở mắt ra đã thấy ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685625/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.