Thấy rõ vết son phấn trên mặt Tống Thanh Hàn, Lâm Đại Phú dở khóc dở cười nói:
"Đến cả cách trang điểm ngươi cũng quên rồi sao? Trước kia rõ ràng thích làm đẹp như thế mà."
Tống Thanh Hàn thực sự không còn sức mà cười, sợ nếu không rửa sạch ngay thì mặt sẽ hỏng mất, vội túm lấy vạt áo của Lâm Đại Phú, cuống quýt nói:
"Mau đi lấy nước giúp ta đi, ta không dám ra ngoài, sợ dọa người ta ngất xỉu rồi bị đánh chết mất..."
Lâm Đại Phú nhìn tay cậu, vậy mà lại có chút không nỡ rời đi.
Cảm giác được dựa dẫm thế này... thật sự đã rất lâu rồi hắn không được nếm trải.
Thế nhưng thấy gương mặt Tống Thanh Hàn lộ rõ vẻ như sắp khóc đến nơi, Lâm Đại Phú cuối cùng dứt khoát bỏ tay cậu ra, xoay người đi lấy nước.
Tới khi nước ấm vỗ lên mặt, Tống Thanh Hàn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cậu soi gương đồng ngắm nghía một lúc, thấy trên mặt không còn dấu vết son phấn nào, bèn hài lòng nói:
"May mà mấy thứ này không chống nước, không thì tiêu đời rồi."
Lâm Đại Phú nhìn cậu, đột nhiên nói:
"Thật sự không biết trang điểm thì thôi, chỉ cần chải tóc cho gọn là được."
Hắn mà không nói gì, có khi Tống Thanh Hàn thật sự bỏ cuộc luôn. Nhưng hắn vừa mở miệng như vậy, tâm lý phản kháng trong Tống Thanh Hàn liền trỗi dậy, cậu xắn tay áo lên, khí thế bừng bừng:
"Ai nói ta không biết chứ? Chỉ là chưa quen tay thôi. Một lát nữa nhất định khiến ngươi ngạc nhiên cho coi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685627/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.