Võ Đại Hổ thấy Tống Thanh Hàn mở miệng như muốn nói gì đó, đột nhiên đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cậu, cười nói:
"Đừng lo lắng cho ta, đây là lựa chọn của ta. So với việc trơ mắt nhìn ngươi bị bắt mà không thể làm gì, ta thà gánh thay phần đó. Huống hồ sự tình còn chưa đến mức tồi tệ nhất, có lẽ bọn họ chỉ giam ta vài ngày rồi thả ra thì sao?"
Các nha dịch tiến lên, không cho bọn họ cơ hội nói chuyện nữa, túm lấy hai tay Võ Đại Hổ, áp giải hắn đi ra ngoài.
Tống Thanh Hàn ôm bụng, nức nở không thành tiếng, đột ngột quay đầu lại, nhìn thật sâu vào quan huyện và tên sinh nam đeo khăn tang một cái, rồi quay người rời đi.
Quan huyện và sinh nam đeo khăn tang đều vô thức né tránh ánh mắt của cậu, giả vờ không thấy sự oán hận ngập tràn trong ánh mắt kia.
Đợi Tống Thanh Hàn rời đi, quan huyện thở dài một tiếng, đứng dậy đi vào hậu sảnh.
Vương Hoài Linh đang ngồi trên ghế chậm rãi thưởng thức chén trà mới châm, hương thơm thanh dịu lan toả khắp phòng, thấy quan huyện đi vào, tiếc nuối nói:
"Vậy mà vừa rồi không tóm gọn được bọn chúng, đành phải nghĩ cách khác thôi."
Quan huyện sắc mặt tái mét ngồi xuống vị trí chủ tọa, vỗ bàn một cái, trầm giọng nói:
"Không thể làm bậy nữa! Hắn chỉ là một sinh nam mất phu quân, còn đang mang thai, có thể trụ được đến khi sinh hay không còn khó nói, hà tất phải hạ ra tay tàn độc."
Tay Vương Hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685623/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.