Sau khi nghe được chân tướng từ miệng của Tống Thanh Hàn, Tô Mạt Vi im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, y thở dài, chậm rãi nói: "Hàn nhi, là cha đã hại con."
Tống Thanh Hàn thót tim, cứ ngỡ Tô Mạt Vi sắp nói ra điều gì kinh thiên động địa.
"Nếu không phải vì con sinh ra đẹp như vậy, sao lại phải chuốc lấy tai ương?"
Nghe lời này, Tống Thanh Hàn không nhịn được bật cười. Thấy Tô Mạt Vi nhíu mày, nét mặt đầy lo âu, biết y thật sự nghĩ như thế, cậu đành thu lại ý cười, dịu giọng an ủi: "Cha sinh, người đừng nghĩ vậy, nếu như sinh ta ra xấu xí quá, đến lúc không gả đi được thì cũng là một chuyện phải lo lắng rồi."
Tô Mạt Vi nghĩ ngợi một chút, thấy cũng có lý, đưa mắt nhìn khắp căn phòng, lại thở dài: "Lúc trước cha con bảo phải giấu chuyện kia đi, ta đã không đồng ý, nhưng đâu có khuyên nổi hắn? Nếu khi ấy sớm gả con cho Võ Đại Hổ, thì cũng đỡ hơn bây giờ, tiếng tăm bị bôi nhọ, cuộc sống lại lâm vào cảnh túng quẫn thế này."
Tống Thanh Hàn hơi ngẩn ra, sau khi biết Tô Mạt Vi không tham gia vào chuyện đó, trong lòng lại thêm vài phần thân thiết với y.
Cũng phải thôi, ai nỡ lòng hại đứa con do mình mang nặng đẻ đau suốt mười tháng chứ?
Tô Mạt Vi đột nhiên đứng dậy, vừa mang giày vừa nói: "Đã không sao nữa thì ta cũng nên về thôi, về muộn cha con lại nổi nóng."
Sắc mặt Tống Thanh Hàn trầm xuống, kéo tay y lại: "Tối qua cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685598/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.