Tống Thanh Hàn ngủ trưa dậy thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu cảnh giác gọi với ra:
"Ai đó?"
"...Ta, Tiểu Thanh đây."
Cậu mở cửa, thấy Tiểu Thanh đang đứng ngoài, tay nắm chặt vạt áo, dáng vẻ lúng túng, bèn nhíu mày hỏi:
"Lại đến tìm Đại Hổ đấy à?"
Tiểu Thanh lập tức lắc đầu, đưa giỏ trúc trong tay ra, giọng nhỏ như muỗi kêu:
"Cha sinh ta mấy ngày nay đỡ hơn nhiều rồi, người bảo ta đến cảm ơn ngươi."
Tống Thanh Hàn liếc nhìn, trong giỏ chứa đầy đậu nành vàng óng, phía trên còn đặt sáu quả trứng gà.
Cậu cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy. Thấy Tiểu Thanh xoay người định đi, nghĩ ngợi một lát, cảm thấy nhận của người ta thì cũng nên đáp lại, liền nói:
"Đợi chút, ta đi cùng ngươi."
Tiểu Thanh vốn cũng định như thế, nhưng thấy cậu nhận đồ quá dứt khoát, nên nhất thời không tiện mở lời.
Lần này hai người không vội, cứ từ tốn bước đi, song không ai chủ động trò chuyện.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Thanh chịu không nổi sự im lặng, tò mò hỏi:
"Ngươi nghe chuyện dùng kim chỉ khâu vết thương ở đâu thế? Trên trấn à?"
Tống Thanh Hàn nghĩ một lúc, cảm thấy bản thân nên có một cái cớ cho năng lực này, nếu không sau này khó giải thích, bèn thuận miệng gật đầu.
Tiểu Thanh vừa định khen người trên trấn thật lợi hại, nhưng chợt nhớ ra Tống Thanh Hàn là bị đuổi từ trấn về quê, nếu nói vậy chẳng phải là chọc vào nỗi đau người ta hay sao? Thế là lời đến miệng lại biến thành:
"Trên trấn... thật đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685599/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.