7
Mẹ tôi giữ chặt ông ấy lại “Ông nói ít thôi!”
Ôn Hành Chi cũng đi lên phía trước “Ba, ba nói lời này có chút quá đáng.”
“Tân Di, ba con ăn nói vụng về, ông ấy không có ý đó đâu, con đừng để trong lòng.”
Mẹ tôi thân mật mà nắm lấy tay tôi, “Công việc bận rộn thế nào cũng phải ăn cơm. Dì giúp việc ở nhà làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất đó, cùng mẹ trở về, được không?”
Tôi không nhúc nhích, vừa rồi mới còn bị mắng, bây giờ lại nghe được những lời quan tâm này, tôi không khỏi mềm lòng.
Mẹ tôi thấy vậy, lôi kéo tôi đi ra ngoài, “Con cũng là miếng thịt từ trên người mẹ rơi xuống, làm sao mẹ lại không đau lòng cho con được.”
Dừng một chút, bà ấy hỏi “Chuyện tối hôm qua mẹ nói với con, con thấy như thế nào?”
Quả nhiên.
Đáy lòng tôi cười lạnh, tôi đang chờ mong cái gì?
Tôi lập tức thu tay về, xoay người rời đi.
Mẹ tôi lại đột nhiên gắt gao túm chặt tôi rồi quỳ phịch xuống đất.
“Tân Di, mẹ cầu con, bác sĩ nói bệnh của chị gái con vô phương cứu chữa, con coi như giúp nó hoàn thành tâm nguyện cuối cùng. Mẹ quỳ xuống xin con đấy?”
Tôi mặt lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng đỡ bà ấy “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Muốn nói cái gì thì đứng lên rồi nói.”
Thấy sự tình xảy ra, ba người kia cũng hoảng sợ.
Ba tôi là người đầu tiên phản ứng “Bà quỳ xuống xin nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-phan-cong-cua-tho-con/2692210/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.