5
“Bảo bối, sao lại khóc rồi?”
Một cơ thể ấp áp áp vào lưng tôi, người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước măt đang lăn dài trên má tôi.
Tôi vội lau mặt, “Không có gì, chỉ là…… nghĩ tới một số chuyện trong quá khứ thôi.”
Ngày mà Lục Tùy An thổ lộ với tôi, tôi đem tất cả quá khứ và tình huống trong nhà của tôi kể cho anh ấy.
Người đàn ông cao 1m8, chỉ nghe một nửa thì mắt anh đỏ hoe, anh ôm chặt lấy tôi với đôi vai còn đang run rẩy.
“Tân Di, nếu chúng ta sớm một chút gặp được nhau thì thật tốt.”
“Hãy ở bên cạnh anh đi, anh sẽ không để em đau khổ nữa.”
Cũng giống như bây giờ, cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm chặt eo tôi, dùng giọng nói dịu dàng an ủi tôi.
“Đều đã qua rồi, vợ ơi, anh sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em nữa.”
Tôi xoay người ôm lấy anh ấy, mặt vùi vào trong lòng ngực anh, rầu rĩ đáp “Vâng” một tiếng.
Lục Tùy An xoa xoa đầu tôi “Để anh đoán xem —— có phải Ôn Hân Nhiên lại lợi dụng căn bệnh ung thư để dở trò quỷ không??”
“…… Anh đoán đúng rồi.”
Tôi ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.
“Anh biết người phụ nữ này sẽ không an phận mà…. Cô ta gọi cho em? Nói cái gì?”
Tôi lắc đầu, “Không phải chị ta gọi điện thoại…… chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh đừng lo lắng.”
“Như vậy sao được.” Lục Tùy An nhéo mặt tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-phan-cong-cua-tho-con/2692217/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.