9.
Về đến nhà, Lục Tùy An bôi thuốc cho tôi.
“Anh thật hối hận vì để thằng cha ấy đi, anh nên đánh anh ta một trận tơi bời mới đúng.”
Nhìn trên mặt tôi in rõ năm dấu ngón tay, Lục Tùy An chau mày.
“Đây mà là anh trai ruột á? Xuống tay nghiêm trọng như vậy.”
“Không sao đâu” tôi vuốt thẳng nếp nhăn giữa hai lông mày anh ấy “Em cũng không lỗ đâu, em đánh Ôn Hân Nhiên hai cái liền.”
“Đó là cô ta đáng phải chịu!”
Lục Tùy An tức giận bất bình.
Bôi thuốc xong, Lục Tùy An đem đầu vùi vào lồng ngực tôi, gầm gừ, giống như một con chó bự dính người.
“Tối hôm qua, anh hỏi em đã xảy ra chuyện gì, vì sao không nói cho anh biết? Em có biết hôm nay anh đã sợ đến mức nào không?”
“Em xin lỗi” tôi chọc chọc mặt anh ấy “Đầu tiên là không muốn làm phiền anh, tiếp theo là em cảm thấy…… có chút mất mặt.”
Lục Tùy An khó hiểu: “Hả?”
“Bị người mình thích nhìn thấy gia đình mình bất hòa, người nhà giương nanh múa vuốt, em cảm thấy xấu hổ, rất mất mặt.”
Tôi do dự một chút, vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
Lục Tùy An ngẩng đầu nhìn tôi.
“Có ngốc không cơ chứ, em cũng đâu thể quyết định người sinh ra mình.”
“Anh chỉ cảm thấy vợ anh vừa kiên cường vừa lợi hại. Không thỏa hiệp với gia đình một cách mù quáng, mà còn tích cực học tập phấn đấu, còn có sự nghiệp riêng của chính mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-phan-cong-cua-tho-con/2692208/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.