Ngữ Kỳ cùng Uất Phong lúc này vừa ra khỏi vách vực, cô nhìn xung quanh thấy cấm chế sắp mở liền trong lòng có chút khẩn trương. Cô nhớ đến chiều tối mới tới nơi để cứu cô, bây giờ còn ban trưa đủ để cô và Uất Phong bỏ đi xa.
Uất Phong thấy cô dù đã lên được rồi nhưng vẫn như cũ tay túm chặt vạt áo hắn, hắn chỉ cười vẫn ôm cô không buông. Ngữ Kỳ quay ra tính nói với hắn mau chạy thật xa ra khỏi cấm chế thôi thì...
"Kỳ nhi!!! Tách ra khỏi hắn mau!" Bắc Hàn đang mừng rỡ bỗng thấy cô đang trong lòng của tên lạ hoắc kia, hắn nhìn một chút thấy ma khí liền dùng uy áp của mình truyền đến, các đệ tử cùng vào trong theo hắn.
Ngữ Kỳ ngạc nhiên, tại sao đã tới rồi? Không phải tối sao? Mà theo lý mà nói cô với Bắc Hàn phát sinh quan hệ hắn chán ghét cô rất có thể sẽ không thèm cứu cô luôn ấy chứ.
Uất Phong híp mắt nhìn hắn tay vẫn như cũ ôm chặt cô, sắc mặt Bắc Hàn sắc lạnh như muốn đâm chết người.
"Ngữ Kỳ, ngươi mau tránh ra khỏi hắn! Hắn là ma tôn!" Bắc Kha cũng nhận ra ma khí ngút trời đó liền vội vàng nói.
"Ây da, tiểu tiên nữ ngươi thấy không? Toàn gọi ta là ma tôn thôi!" Uất Phong thản nhiên quay ra nói chuyện với cô.
Ngữ Kỳ cười lại với hắn ánh mắt dịu dàng "Bây giờ ngươi là Uất Phong, không phải sao?"
Bắc Hàn thấy hai người cười với nhau ánh mắt lại càng sắc thêm, Lộ Lộ đằng sau nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-phan-cong-cua-nu-phu/1491560/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.