Nguyệt Diệp tỉnh dậy nhìn xuống ấn hoa sen trên tay dùng thần thức liên lạc với Ngữ Kỳ nhưng hoàn toàn bật vô âm tín, anh cắn răng mặc cho cơ thể đau nhức bật dậy muốn phi ra trong đêm khuya.
"Đại sư huynh? Người tỉnh rồi? Khoan! Người đi đâu vậy? Người không được đi!!!" Một đồ đệ canh gác đêm mừng rỡ thấy anh đi ra nhưng rồi thấy Nguyệt Diệp có ý dùng ngự kiếm vội vàng nói quăng luôn cả kiếm trên tay chạy đi tìm Bắc Kha.
Lúc Bắc Kha tới nơi thì ngự kiếm đang hơi xiêu vẹo bay. Hắn dùng chú thuật trói Nguyệt Diệp lại kéo xuống, chạy lại gần đỡ rồi đem anh về phòng.
"Sư phụ...!" Nguyệt Diệp không giãy dụa nhưng mệt mỏi gọi.
"Con gọi ta vô dụng! Tĩnh dưỡng cho khoẻ rồi muốn đi đâu thì đi, muốn cứu nàng ta thì cũng phải đợi tháng rưỡi nữa vực ma tộc mới mở ra. Hàn huynh cầm trong tay dây ma vực rồi lúc này con ở yên tĩnh dưỡng cho ta đừng có đi lung tung!" Bắc Kha bó tay với đại đồ đệ của mình, cớ gì vì một nữ nhân đến mạng cũng muốn liều như vậy chứ?
Khi nghe Bắc Kha nói xong cũng yên tĩnh trở lại, anh nói một tiếng hảo rồi nghe theo hắn. Trước nay vẫn có chừng mực như vậy làm Bắc Kha chưa bao giờ nổi giận cả.
Dặn dò anh một hồi Bắc Kha mới rời đi, chỉ có Nguyệt Diệp nhìn về phía trăng tròn nói khẽ "Ngữ Kỳ, muội đừng bỏ cuộc..."
Sau đó tiếp tục trôi qua một tháng êm đềm nhưng mọi người bắt đầu xôn xao liệu Kỳ tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-phan-cong-cua-nu-phu/1491559/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.