Sự nhẫn nhịn của Thụy Khanh không được ai nhìn thấy. Hà khắc nhất là bà Hưng, bà như trở thành con người khác, độc đoán, ác miệng. Lúc này, người bà không muốn thấy là Thụy Khanh, nên chỉ cần cô ở trước mặt, bà sẽ hành tội cô. Thụy Khanh mặc bà cấu xé, không hề chống trả, cũng không rơi giọt nước mắt nào.
Ba Mẹ Vân Tú đến viếng đám tang nhìn thấy tình cảnh của Thụy Khanh rất đau lòng, nhịn không được lại trách Minh Hoàng không chăm sóc Thụy Khanh, nhìn cô bây giờ vô cùng bất ổn.
Thật ra Minh Hoàng không rời mắt khỏi Thụy Khanh, chỉ là thỉnh thoảng anh không thể có mặt bên cô kịp thời để ngăn cơn giận của bà Hưng. Ông nội và anh năn nỉ Thụy Khanh nằm nghỉ, thay vì tiếp tục ngồi bên linh cữu, nhưng cô quá bướng bỉnh, bọn anh chỉ đành bất lực.
Ngày động quan, bà Hưng vẫn luôn tỉnh táo, chỉ khi quan tài được đưa xuống huyệt, bà mới gào khóc thương tâm, còn Thụy Khanh thì thầm trong miệng: "Trúc Khanh đi bình an. Mong kiếp sau của em sẽ khỏe mạnh không bệnh tật."
Gia đình ngày trước đã vắng lặng, giờ có tang trông càng thê lương. Bà Hưng nằm vùi trong phòng, mỗi khi Thụy Khanh vào chăm sóc, đều bị bà gạt ra. Cô biết tâm tình mẹ bất ổn, nên không dám giận hờn.
Sáng nay, Thụy Khanh mang súp vào phòng đút cho mẹ, bị bà hất văng ra. Cả chén súp nóng hổi cứ thế trút hết vào người cô, rồi rớt xuống đất vỡ tan. Ông Hưng nghe tiếng động chạy vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-lien-hon-sai-lam/2691793/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.