Thụy Khanh bị Minh Hoàng áp tải một đường vào thang máy lên đến tận phòng anh. Thư ký, trợ lý nhìn thấy thức thời không nói gì, chỉ giúp sếp chặn hết mấy cái miệng nhiều chuyện, còn thuận tay treo bản MIỄN TIẾP KHÁCH, CẤM LÀM PHIỀN, KHÔNG KÝ CHỨNG TỪ trước cửa phòng sếp. Nói chung tạo không gian riêng cho sếp với người thương. Thư ký và trợ lý còn đang tự khen bản thân, làm tốt như vậy phen này tiền thưởng cuối năm chắc đầy túi.
Thực tế trái ngược với sự tưởng tượng quá đà của họ. Cửa phòng vừa được đóng lại, Thụy Khanh cứ như con thỏ nhỏ bị anh bắt được, nép người cố thủ ngay cửa, chờ cơ hội tháo chạy. Cô ráng vùng vẫy phút cuối: "Em muốn về trường."
Tất nhiên Minh Hoàng phớt lờ cô. Người thương đang ở trước mặt, đạo lý nào bắt anh thả người. Anh nhớ nhung bao nhiêu ngày, nhắm mắt cũng thấy khuôn mặt yêu kiều của cô, đôi lần còn khiến anh mộng tinh. Cô là thuốc khiến anh nghiện ái tình.
Trước giờ anh chỉ biết có công việc, kể từ lúc yêu cô anh mới bắt đầu mơ về ngôi nhà của hai đứa. Cô, anh và những đứa con xinh xắn của hai người. Mỗi ngày anh đều nhớ cô đến quay quắt. Giờ người thật ở trước mặt, có thể thỏa cơn nghiện của anh.
Minh Hoàng ép người cô dán lên cửa, hai tay ôm lấy mặt cô, dịu dàng áp môi mình lên môi cô. Nụ hôn của anh nâng niu, trân quý. Thụy Khanh không muốn, cô cố quay mặt đi. Trong lòng cô cho chuyện này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-lien-hon-sai-lam/2691795/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.