Trên đường đi không ai nói gì, không xấu hổ.
Giang Miên cảm giác hai người họ kéo khoảng cách lại gần nhanh quá, nói đi nói lại mình cũng chả làm gì hết, quy hết vào lý do hai người họ thật sự hợp nhau, theo sau là vài ý nghĩ không trong sáng.
“Sao mặt anh hồng vậy?” Doãn Phỉ Dương biết rồi vẫn hỏi, “Xe nóng quá ạ?”
Xe có nóng quái đâu, điều hòa chạy phà phà, hương bạc hà quấn quýt…
Bạc hà!
Giang Miên nhận ra, mới chưa đầy hai ngày mình đã thích ứng với pheromone mùi bạc hà của Doãn Phỉ Dương.
Một Omega hoàn toàn chấp nhận pheromone của một Alpha, không chút bài xích, điều này có nghĩa là gì?
Thân thể thành thật hơn bộ não, Giang Miên nghẹn ngào che mặt, anh đang khát khao sự thân cận của người kia!
Ngày tàn của mày đã tới rồi Giang Miên!
Doãn Phỉ Dương chỉ đùa chút thôi, ai ngờ Giang Miên đang không thoải mái thật.
Cậu dừng xe, thu pheromone cố tình tỏa ra lại.
“Anh à, anh sao vậy?” Doãn Phỉ Dương hơi hối hận, cậu không nên đắc ý vì Giang Miên làm ra vài hành động đáp lại, cậu cần nhẫn nại hơn.
Nghe được giọng nói nôn nóng của nhóc con, Giang Miên ngẩng đầu: “Anh ổn mà Phỉ Dương, anh không sao.”
Hai người tới công viên vào đúng giờ ăn trưa, Giang Miên hơi hối hận khi nhìn đám đông trước mặt.
“Anh đói không?” Doãn Phỉ Dương đỗ xe, tìm được Giang Miên đã mua vé vào cửa.
“Hơi hơi thôi.” Giang Miên nhìn Doãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-lien-hon-ky-la/2622061/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.