Giang Miên và Doãn Phỉ Dương dùng bữa xong nắm tay nhau đi dạo, im không nói gì.
Tay nắm tay không buông, thỉnh thoảng đong đưa một chút, vị bạc hà vừa ấm áp vừa ngọt ngào quấn quýt, không khí ái muộn cực kì.
Giang Miên xấu hổ không biết phải nói gì, Doãn Phỉ Dương lại cố tình im lặng không tìm đề tài.
Khi đi ngang qua một trò chơi, Giang Miên mắt sáng lên kéo tay Doãn Phỉ Dương.
“Chúng mình chơi cái kia nhé?” Anh hưng phấn hỏi.
Doãn Phỉ Dương nhìn sang, thấy phía sau là trò tháp rơi tự do thì cứng đờ.
Giang Miên rất ngoan ngoãn, cũng rất thích ru rú trong nhà.
Ngoài ý muốn, anh cũng thích mấy trò mạo hiểm lắm.
Không chỉ mê mẩn mà còn rất thích nghi, trò frisbee khổng lồ bay lắc người ta sợ vãi tè anh có thể ngồi cho nó quay ba lần, chơi xong vẫn có thể chơi thêm lần nữa.
Giờ ăn trưa nên người xếp hàng không nhiều, nhanh chóng tới lượt họ.
Giang Miên háo hức chờ đợi nhân viên đeo đồ bảo hộ cho mình, không để ý đến Doãn Phỉ Dương bên cạnh muốn nói lại thôi.
“Em từng chơi tháp rơi tự do chưa?” Tất cả đã chuẩn bị xong, nhân viên ra dấu ok, Giang Miên mỉm cười hỏi.
“Chưa ạ.” Doãn Phỉ Dương xụ mặt, không muốn để Giang Miên thấy mình thất thố, “Anh thích chơi mấy cái này hả?”
“Ừm… Trước kia từng chơi qua rồi.” Năm 18 tuổi sau kì thi Đại học, lớp của anh từng tổ chức đi chơi tập thể ở công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-lien-hon-ky-la/2622059/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.