Lục Nghiên Dương tắt vòi nước rồi đi ra bên ngoài. Kiều Uyển Nhi nhìn thấy hắn rời đi, thở phào.
Cuối cùng cũng đã xong rồi, nếu còn thêm lần nữa thì cô sẽ chết mất.
Dù có sống thì cũng thoi thóp, ngày mai chẳng thể nào đi làm được đâu.
Xem như hắn vẫn còn lương tâm.
Đúng là tên cầm thú mà, chưa kịp nghỉ ngơi đã bồi thêm một cú. Định giết cô à?
Kiều Uyển Nhi ngửa đầu ra sau, thả lỏng cơ thể trong dòng nước ấm, tận hưởng sự thoải mái mà nó đem lại.
Cơn mệt mỏi cùng bao nhiêu thứ nhớp nháp dính đầy trên cơ thể đều bị cuống trôi.
Nếu chỉ vừa mới hai lần mà cô đã gục ngã thì mớ đồ ăn chất lượng cô ăn mỗi ngày chẳng có ích lợi gì. Nhưng nếu nói là khoẻ thì không thể nào, giờ đây chân của cô run rẩy liên hồi, hệt như đứa bé vừa mới chập chững biết đi.
Loáng thoáng nghe thấy âm thanh của tiếng bước chân, Kiều Uyển Nhi chỉ có thể chậm rãi mở đôi mắt. Hàng lông mi cong vút run lên, nốt ruồi nơi khoé mắt thực sự tô điểm cho sự yêu kiều này. Vẻ yếu đuối làm cho người ta muốn che chở.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Nhìn thấy thân ảnh của người đàn ông còn chẳng thèm quấn lấy một mảnh vải, cô cũng lười xấu hổ rồi. Đúng hơn là không còn sức để mà thét lên:
‘Anh đừng qua đây’.
Nghe có hơi giả tạo nhỉ. Làm xong lần thứ hai rồi mà bảo đừng có đến gần.
Nếu cô nói vậy thì giống như thứ đuọc gọi là ‘tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/436006/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.