Nhưng mà chỉ bảo hắn đừng có nghịch thôi mà, cũng đâu phải nói hắn đừng có không biết điều mà quấy phá trong lúc cô đang mệt. Hoặc là đe doạ hay đánh mắng gì đâu chứ?
Bày ra gương mặt đó cho ai xem?
À, muốn cô cảm giác tội lỗi chứ gì?
Được lắm, đúng là boy tâm cơ.
“…….”.
Nhưng mà nhìn thấy hắn chẳng khác gì con cún to xác bị chủ nhân la mắng, có chút đáng thương.
Chắc không phải là đang giả vờ đâu.
Kiều Uyển Nhi vừa lê thân thể ra khỏi bồn tắm, vừa nghĩ ngợi trong đầu.
Nhưng chẳng lẽ bây giờ cô phải xin lỗi vì đã nói nặng lời?
Không nha!!!
Trong từ điển của cô và tất cả nữ nhân trong thiên hạ này tuyệt đối không có từ xin lỗi đâu.
Xin lỗi = cúi đầu = nhận thua.
Tuyệt đối không.
Hơn nữa, hắn thế kia mà tâm hồn chẳng lẽ yếu đuối như vậy à?
Là đậu hũ hay sao? Chỉ cần động vào liền nát?
Cô ứ có xin lỗi đâu.
Kiều Uyển Nhi hắng giọng:
“ E hèm, lần sau đừng có làm vậy nữa”.
Cô rời khỏi phòng tắm, quấn khăn cho cơ thể khô ráo rồi thay một bộ đồ sau đó trèo lên giường rồi ngủ mất.
Chỉ vừa ngã lưng xuống liền thiếp đi, dường như cả ngày hôm nay khiến cho cô rất mệt mỏi.
Chuyện của Lý Uyên cùng với mẹ chồng thực sự khiến cô mệt quá đi mà.
Sau đó lại đến hắn …
Sau đó …
…
Kiều Uyển Nhi cứ thế mà ngủ, khi hắn quấn khăn tắm đi ra ngoài thì đã thấy cô gái nhỏ đang nằm trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia/436007/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.