Triệu Tử Anh loay hoay đứng ở ngoài phòng sinh đi đi lại lại mãi.
“ Chị đừng có đi mãi như thế, chóng mặt chết mất. Có gì đâu mà lo lắng như vậy?”.
Nghe thấy hắn nói, vốn muốn xoay sang mắng vài câu thì liền thấy cái người hùng hổ nói đang ngồi trên ghế, gương mặt tái mét, tay đan vào nhau, chân run lẩy bẩy.
“…….”.
Triệu Tử Anh khinh bỉ nhìn em trai mình, thở dài rồi tiến đến vỗ một đòn thật mạnh vào lưng hắn.
Một cái vỗ chang chứa yêu thương khiến cho nội tạng của hắn suýt chút bay ra khỏi miệng, Triệu Thần Hy ho sặc sụa rồi oán thán:
“ Chị đánh em làm gì?”.
“ Không nói được câu tốt đẹp thì câm đi. Với cả … em không lo lắng thì run rẩy như thế làm gì?”.
“ Em … em nghe mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện không quen, ai thèm lo?”.
“ Vậy về đi”.
“………”.
Hắng giọng, mắt hắn láo liên rồi viện lý do:
“ Em đang đợi … đem đứa bé đó đi xét nghiệm xem có phải là con em không, nếu không thì nhanh chóng kết thúc cái trò hôn nhân này cho đỡ phiền”.
Triệu Tử Anh nhếch mép cười, như đang châm chọc.
Hai chị em họ thay phiên nhau đứng và ngồi ở trước phòng sinh, thời gian trôi qua khiến cho họ càng thêm sốt ruột.
“ Sao vẫn chưa sinh xong vậy? Lúc trước cũng từng nghe vài người nói rồi, sinh rất lâu nhưng cũng đâu đến mức thế này?” - Triệu Tử Anh lên tiếng, đi đii lại lại không yên.
Lát sau một y tá từ trong phòng bước ra, bế trên tay một đứa bé, lên tiếng:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]