Tác giả: Mỹ Linh
"Ai nói vậy? Vợ là để yêu thương, đội vợ lên đầu mới dễ sống."
Lời hắn nói tuy rất nhẹ nhưng sao tôi nghe như sấm nổ bên tai.
Vợ? Hắn như vậy mà lại chịu gọi tôi một tiếng vợ ư? Tôi thà tin rằng do tôi bị lãng tai còn hơn. Nhưng tôi vẫn ngoan cố hỏi lại :
"Anh vừa gọi tôi là gì?"
Nụ cười trên môi hắn dần biến mất, thay vào đó trên gương mặt điển trai bày tỏ sự khó hiểu, hắn nhíu đôi lông mày lại rồi bình thản buông một câu chắc chắn :
"Cô là vợ của tôi. Tôi không gọi cô bằng vợ thì nên gọi bằng gì? Bà cố chắc?"
"Thế anh gọi tôi là bà cố đi, gọi vợ nghe không quen."
"Tốt nhất là cô quen dần đi là vừa."
Hắn hậm hực nói, có lẽ tâm trạng tốt cũng vì thế mà vơi đi gần hết. Tôi cũng biết điều im re không dám ho he gì nữa.
Khi về đến biệt thự, tôi nhanh chân chạy tót lên lầu, giờ là lúc hội tụ với cái giường thân yêu của tôi. Nhưng tôi bỗng sực nhớ ra hôm nay đi chơi cả chiều rồi còn chưa tắm rửa gì mà đã ôm chăn đi ngủ thì có dơ lắm không ta??? Tắm rồi ngủ hay ngủ rồi tắm?
Tôi xoay qua xoay lại hít ngửi một hồi rồi bất giác thốt lên :
"Ôi cái mùi của mình nó vẫn thơm như vậy."
Tôi còn đang định cởi tất để kiểm tra thì đúng lúc đó cánh cửa phòng ngủ bật mở, hắn lù lù bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-khong-tinh-yeu/3465443/chuong-17.html