Tác giả: Mỹ Linh
Thật khéo làm sao, sớm thì không ngã, cứ phải đợi đến đêm hôm khuya khoắt thì mới lăn đùng ra rồi gọi chồng người khác đến. Cái loại tình tiết này tôi đã quá quen thuộc rồi. Nhưng thứ khiến tôi điên nhất chính là thái độ của thằng chồng tôi, êu ôi tình nghĩa anh em nuôi thật cảm động, tôi suýt rớt nước mắt.
Hắn đã lo lắng như vậy tôi cũng không cản, cứ mặc kệ cho hắn đi tìm em gái nuôi của hắn. Mà hắn cũng chả đợi tôi phản ứng đã nhanh chân bước ra ngoài, bỏ tôi lại một mình trong căn biệt thự lớn.
Hắn đi tìm em gái nuôi của hắn rồi. Tôi vùi đầu vào chăn cố gắng bỏ qua sự nhức nhói khó chịu trong lòng. Cứ ngỡ như tôi đã quen với cô đơn nhưng khi đối mặt tôi vẫn không có cách nào mà tiếp nhận. Tôi ghét cảm giác này. Quả nhiên con người ngày một trở nên tham lam.
Đấy tuy hôm nay tôi có một chút tâm trạng nhưng suy cho cùng tôi vẫn là con người trọng ăn với ngủ hơn. Thế là đêm đó tôi vẫn ngủ ngon lành một mạch đến 9 giờ sáng.
Khi tôi vừa vừa hé mắt thức dậy thì nắng đã ngập đầu, tôi lăn lộn một hồi đấu tranh cuối cùng vẫn là quyết định rời giường. Nói thì nói vậy nhưng tôi cũng mất tận 15 phút để ngồi bần thần, ngồi đến thộn cả người ra, mất cả một lúc hồi tưởng, tôi mới sực người :
"Đêm qua thằng chồng mình không về."
"Nó dám hú hí cả đêm với Quỳnh?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-khong-tinh-yeu/3465444/chuong-18.html