Lúc nửa đêm, rốt cuộc Doãn Chính Đạc cũng về. Anh còn chưa bật đèn thì đã nghe thấy những bước chân vội vã chạy đến. Chợt cần cổ nặng trĩu, anh nhìn người phụ nữ vừa nhào vào lòng mình, kinh ngạc nói, “Diệp Nhi?”
Cả người cô lạnh toát, chắc chắn là không nằm trong chăn. Anh bế cô đến bên giường, sờ sờ chân cô, quá lạnh.
Anh trách, “Em đứng dưới đất phải không?”
Lê Diệp không hé răng, chỉ ôm chặt lấy anh, gần như không muốn cho anh thở.
Không ngăn cô lại, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Gặp ác mộng à?”
Lê Diệp dựa vào vai anh, hít hà mùi hương trên người anh. Cô vẫn không trả lời, chỉ như người sắp chếtđuối vớ được cọc, nhất quyết không chịu buông tay.
“Gặp ác mộng sao?” Doãn Chính Đạc vuốt tóc cô, đưa tay bật đèn ngủ lên, ánh sáng ấm áp rọi lên hai người.
Nâng khuôn mặt cô lên, Doãn Chính Đạc nhìn cô chăm chú, “Sao vậy?”
Lê Diệp đưa tay sờ mặt anh,không chịu nói gì, chỉ dùng đầu ngón tay vẽ lại dáng hình gương mặt anh, như thể lần đầu gặp anh vậy.
Anh biết gần đây xảy ra nhiềuchuyện, thứ cô phải chịu được cũng không ít, anh nhẹ giọng nói, “Có cầnbảo thím Kim làm ít đồ ăn khuya không?”
Lê Diệp nhìn đồng hồ trên tường, đã quá nửa đêm, đã sang một ngày mới.
Cô đứng dậy, “Đừng gọi thím ấy dậy, để em làm cho.”
Doãn Chính Đạc để áo khoác lên sô pha rồi theo cô xuống nhà.
Cô vào bếp, rửa sạch tay, lục lọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016259/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.