Lúc Doãn Chính Đạc đi lên, Lê Diệp mới vừa đứng dậy khỏi bàn làm việc. Hi Hi quấy nhiễu đòi mẹ, Doãn Chính Đạc đặt thằng bé lên giường, “Nặng thế này mà cứ bắt bế ẵm mãi thôi.”
Hi Hi bị anh đặt sang một bênliền lập tức í éo mấy tiếng, không được ai để ý đến mới đành phải ngồitự chơi đồ chơi một mình.
“Đã ăn tối chưa?” Anh kéo tay cô, lòng bàn tay anh ấm nóng, đan vào năm ngón tay cô truyền nhiệt.
Lê Diệp nhìn bàn tay hai người đang cài vào nhau, rồi lắc đầu, “Lúc trước em đã ăn một ít rồi.”
“Sợ à?” Anh nắm chặt đầu ngón tay cô, có chút lạnh.
Mấy ngày nay nhiều chuyện liêntiếp xảy ra, mới tránh được một kiếp nạn ở chùa thì lại chẳng ngờ cô sẽgặp phải tình huống như ở bệnh viện. Những người khác kiểu gì cũng cóđôi ba lời ra tiếng vào, nhưng anh thì chưa từng nghi ngờ lòng dạ ngườiphụ nữ này. Ngay cả giết gà còn không dám nhìn, cô có thể giết ngườiđược sao?
Anh có điên mới nghi ngờ cô.
Lê Diệp nhìn anh, lại thất thần.
Cô không thể nghĩ ra, ngườikia, rốt cuộc vì chuyện gì mà lại nói cho cô chuyện đó? Ông ta không sợcô biết thân phận của ông ta rồi sẽ đi báo cho cảnh sát sao? Lần nào ông ta cũng đặt cô ngoài vùng nguy hiểm, ngoài việc cô không phải là ngườinhà họ Doãn ra, chẳng lẽ, giữa họ còn có mối liên hệ nào khác?
“Nghĩ gì vậy?” Đột nhiên anh hỏi.
Lê Diệp ngẩng đầu, lại lắc đầu, “Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016256/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.