Chạng vạng. Trần Oanh dần tỉnh dậy sau cơn hôn mê, nhưng chỉ là trong chốc lát, rồi lại mê man lần thứ hai.
Bác sĩ nói về cơ bản thì đã qua thời kỳ nguy hiểm, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì bà có thể từ từ bình phục.
Người nhà họ Doãn ở lại phòngbệnh với bà một ngày một đêm, sau đó bác sĩ nói họ cứ về nhà nghỉ ngơi, ở lại cũng không giúp được gì mà lại khiến họ thêm mệt mỏi.
Lúc về nhà, hai mắt Doãn ChínhĐạc đã đỏ quạch, anh dặn cô đến tầm gần tối thì gọi anh dậy để đến bệnhviện. Xong xuôi, anh bổ nhào xuống giường ngủ thẳng một mạch đến lúctrời tối sầm mà vẫn không dậy.
Lê Diệp không đành lòng đánh thức anh dậy, liền đi ninh ít canh rồi đến bệnh viện.
Hiện giờ chỉ có y tá ở đó. Côhỏi qua tình hình, biết được Trần Oanh tỉnh lại một lát rồi lại mê man,chẳng rõ là do quá mệt mỏi, hay là do tình trạng lại có gì thay đổi.
Đặt cặp lồng canh xuống, côđứng ở bên cạnh giường. Cô y tá đứng bật dậy, nhìn thấy cô liền nói, “Cô Doãn, tôi ra ngoài gọi điện về nhà một lát được không? Sáng nay con tôi hơi sốt, tôi hỏi xem tình hình thằng bé thế nào cái.”
Lê Diệp gật đầu, “Cô đi đi, tôi ở đây cho.”
Cô y tá vội vàng cảm ơn rồi mở cửa đi ra ngoài.
Lê Diệp nhìn bình nước thuốcđang nhỏ tích tích, lại nhìn Trần Oanh. Ngọn lửa hôm đó tuy rằng khôngbén tới người họ, nhưng hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016254/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.