“Sao có thể được!” Lê Diệp nhìn chiếc túi vải, “Làm sao mà tôi biết là có hỏa hoạn được, tôi cũng chưa từng nhìn thấy thứ kia bao giờ, saukhi xảy ra vụ cháy, tôi chạy về phòng thì mới nhìn thấy thứ đó trênngười thằng bé!” “Vậy ý côlà, có người khác đặt nó vào trong phòng?” Viên cảnh sát khó mà tin côđược, “Có người muốn phóng hỏa, cố ý đánh thức cô dậy, còn để thứ nàybên cạnh thằng bé, vì sợ nó bị thương sao? Người này, cũng đối xử tốtvới cô thật đấy.”
Lê Diệp không quan tâm họ nói gì, chỉ quay đầu nhìn Doãn Chính Đạc, “Em thật sự không biết tại sao lại thế này.”
Anh đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, rồi nhìn viên cảnh sát, “Đến chùa là chủ ý của mẹ tôi, trước nay Lê Diệp chưa từng đến đó, cô ấy không thể nàobiết bình chữa cháy đặt ở đâu, một thân một mình, làm sao cô ấy có thểthành thục tìm được chỗ mà cất giấu tất cả chứ?”
Viêncảnh sát ngẫm nghĩ, lại nhìn Lê Diệp. Cho dù là lần đầu tiên cô gái nàyđến đó, nhưng cô ta cũng có thể thăm dò ngay trong mấy ngày đầu, sau đógiấu bình chữa cháy đi.
“Cô nói không biết gì, vậy mấyngày ở trong chùa, cô có gặp người nào hoặc chuyện gì kỳ lạ không?” Viên cảnh sát hỏi Lê Diệp.
Lê Diệp lắc đầu, “Không, tôikhông thấy gì hết, mấy hôm nay tôi chỉ nghe tụng kinh, đọc sách kinh,không xảy ra chuyện gì cả.”
“Vậy cô cảm thấy, người gõ cửa lúc xảy ra vụ cháy, là muốn giúp cô, hay muốn hại cô?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016252/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.