Nhìn thấy khói đặc bay ra từ cửa sổ phòng ngủ bên cạnh, Lê Diệp lao đến, ra sức gõ cửa, “Bác gái! Cháy rồi! Haingười có ở trong không?” Bên trong không có ai đáp lại,cô đập cửa vài lần nhứng cánh cửa vẫn không được mở ra, vậy nên cô đànhquay đầu đi tìm người giúp đỡ.
Nghe thấy tiếng kêu của cô, mấy vị sư ở gần đó vội chạy đến, nhìn thấy đám khói đặc cuồn cuộn bay ra,họ lập tức đi tìm đồ để dập lửa. Có người phá cửa, nhưng khói bên trongquá đặc, không ai đi vào được. Vốn dĩ có bình chữa cháy, nhưng họ đếnchỗ cất tìm thì lại không thấy đâu. Mọi người hớt hải lấy nước hắt vàophòng, nhưng chẳng thấy có tác dụng gì.
Bởi đây vốn là vùng hẻo lánh, mãi một lúc lâu sau, đội chữa cháy ở khu lân cận mới đến nơi.
Có người chuyên nghiệp hỗ trợ,những người ở trong đã được cứu ra. Nhìn thấy Doãn Kính Lam và Trần Oanh đều đã ngất lịm đi, Lê Diệp lại gần gọi vài tiếng nhưng không ai đáplại. Cô không dám làm chậm thời gian nữa, nhanh chóng để hai người mauchóng được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Khói vẫn lượn lờ quanh quẩn, cô chợt nhớ ra là Hi Hi vẫn còn ở trong phòng nên hớt hải chạy về.
Trong cái mùi cháy khét khiếnngười ta bất an, cô chạy vào phòng, thấy Hi Hi vẫn đang ngủ, dường nhưchẳng bị ảnh hưởng gì bởi vụ hỏa hoạn này.
Sợ thằng bé bị sặc khói, Lê Diệp bế nó lên, thấy thấy bé đang ôm một cái túi vải bố.
Cô nhâng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016250/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.