Sáng sớm hôm sau, nhà chùa bắt đầu thực hiện lễ cúng. Lê Diệp và Hi Hi không phải đến, chỉ ở trong phòng cũng nghe được tiếng tụng kinh ở bên ngoài. Hi Hi nghiêng đầu, tò mò lắng nghe, nom vẻ rấtngoan ngoãn.
Nghe âm thanhnày, trong lòng cảm thấy tĩnh lặng cách lạ. Thật ra cô mong Doãn ChínhĐạc cũng đến nghe, tính cách anh quá mức ngang ngạnh, cứ vậy cũng khôngphải là tốt, nhà Phật kiêng kị nhất là chuyện chấp niệm quá sâu. Nhưngsao anh có thể thay đổi tính cách đã được hình thành từ lâu, dù cho mộtchút cũng khó.
Làm xong lễ cúng, cả nhà còn muốn ở lạiđây thêm vài ngày, tuy rằng cuộc sống giản dị hơn hẳn, nhưng cũng khôngquá khó chịu. Ngày ngày dậy sớm, nghe tụng kinh, thỉnh thoảng sư thầytrong chùa còn giảng giải giáo lý nhà Phật cho họ, nghe xong sẽ cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm.
Vị sư mà Lê Diệp gặp đêm mấy hômtrước tên là Cảnh Hồng, không phải là người có địa vị cao nhất ở đây,nhưng Lê Diệp lại rất thích nói chuyện với ông ấy. Trông ông rất hiềntừ, người như vậy từ trong tâm đã thiện lương, cho nên bề ngoài mới cóthể khiến người ta cảm thấy an tâm và tín nhiệm đến vậy.
Sư Cảnh Hồng cũng cảm thấy mình có duyên với mẹ con cô. Không cho ănthì lại chơi đùa, thằng nhóc con chẳng mấy chốc đã bị thu phục, vừa thấy ông đã chìa tay đòi bế.
Chiều hôm sau, Lê Diệp dẫn HiHi đi dạo trong sân. Thằng bé đang đến tuổi tập đi, có người lớn dắt làcó thể đi được một đoạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016248/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.