Trong phòng tắm, người muốn được kì lưng đến cuối cùng vẫn không được thỏa mãn…
Lê Diệp đặt Hi Hi xuống, nó liền gào khóc không ngừng, cô không thể vừa bế thằng bé vừa kì lưng cho Doãn Chính Đạc được.
Anh đành phải tự dội nước, thay quần áo, rồi bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ.
Dù sao cũng đã sống cùng đôi vợ chồng trẻ kia một thời gian dài, Hi Hi vẫn không quen ở đây, chốc chốc lại khóc ầm ĩ.
Thấy ánh mắt cô cứ dán vào thằng nhóc ầm ĩ, Doãn Chính Đạc liền bướcđến, nhướng mày, “Sao mà lại thích khóc thế không biết, còn ra dáng đànông không hả.”
Không nói còn đỡ, vừa bị anh phê bình, Hi Hi liền đi men theo dọc mép giường rồi trèo lên, làm bộ như không muốn xuống nữa.
“Được rồi.” Lê Diệp bế lấy nó, cầm chiếc ô tô đồ chơi dỗ nó, “Hi Hi, ngoan nào.”
Xịt nước mũi một cái, Hi Hi miễn cưỡng cầm lấy chiếc ô tô nghịchnghịch, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài, nom vẻ như đang đợi ai đó vậy.
Thấy thằng bé như vậy, thân làm cha mẹ đều thấy đau lòng. Rõ ràng họphải là người thân quen nhất của nó, vậy mà âm sai dương thác, lại thành ngọn nguồn nỗi bất an của thằng bé.
Những bộ quần áo anh mua cho thằng bé vừa xinh có thể mặc được, Hi Hi lại chẳng mấy hứng thú với bộ quần áo mới, chỉ đẩy đi đẩy lại cái ô tôđồ chơi.
Thằng bé sống với gia đình kia ở vùngnông thôn đã lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016223/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.