Khách sạn. Trong phòng, thằng nhóc nãy giờ còn không biết chuyện gì đã ngủ khì.
Trải qua cơn long đong, cuốicùng nó cũng trở về bên cạnh bố mẹ. Nó không biết rằng, suýt chút nữa,nó sẽ mãi mãi lướt qua bố mẹ ruột của mình.
Doãn Chính Đạc gọi rất nhiều đồ ăn và đồ dùng trẻ em đến. Trước đây anh cũng từng chăm sóc Đoan Đoan,nhưng con bé đã chạy lăng xăng được rồi, muốn gì cũng có thể biểu đạt,anh trông cũng không sợ xảy ra chuyện gì. Còn đứa trẻ trước mặt anh,hình như còn chưa biết nói, lúc quấy thì tuyệt đối không nghe lời, tiếng khóc nghe cực kỳ ghê gớm.
Lê Diệp nấu tạm cho thằng béchút cháo, nó ăn thun thút từng thìa một, tạm thời quên mất cảm giác sợhãi khi thay đổi hoàn cảnh sống.
Cô bế thằng nhỏ, điệu bộ hoàn toàn là của một người mẹ, toàn thân toát lên ánh quang chói lọi.
Cô rất vui sướng, ôm Hi Hi không chịu buông tay, vẫn liên tục gọi thằng bé, “Hi Hi, mẹ đây.”
Mơ mơ màng màng, đưa mắt nhìnmẹ một cái, Hi Hi hoàn toàn vô tư, không hề hay biết nó khiến hai ngườilớn chật vật thế nào.
Doãn Chính Đạc ở bên cạnh, đưatay khẽ véo véo tai thằng nhỏ, nó lập tức í éo kêu, vậy là cô liền đẩyanh ra, “Anh đừng làm đau Hi Hi.”
Anh thấy người phụ nữ này mớiđó mà đã lật mặt thì không vui chút nào, “Làm gì có đứa con trai nào lại mang cái tên con gái thế chứ.”
Cô không quan tâm đến anh. Hình như Hi Hi nhận ra cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016221/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.