Đi xe về nhà trọ, vừa mở cửa đã thấy cả căn hộ tràn ngập đồ chơi, khiến ai nhìn cũng phải hoamắt. Hi Hi lập tức có phản ứng, huơ huơ bàn tay bé, còn ê a kêu nhữngtiếng vui sướng.Lê Diệp có chút kinh ngạc, cô vội quay đầu nhìn Doãn Chính Đạc.
Không biết anh gọi người bố trí từ khi nào, mà cả căn hộ nhỏ bỗngchốc biến thành công viên vui chơi thu nhỏ. Trong phòng khách dựng mộtchiếc cầu trượt và cả một cột xà đu dây. Ô tô, máy bay, những đồ contrai thích đều có cả.
Anh đặt Hi Hi nãy giờ còn không mấy vui vẻ xuống, thằng bé lập tức ào đến chơi đùa.
“Anh làm thế này là sẽ chiều hư nó đấy.” Lê Diệp nhìn người đàn ôngbên cạnh, về phương diện vật chất thì anh quá đầy đủ, nhưng đồ anh tặngcho Hi Hi quá xa xỉ, đứa trẻ lớn lên trong môi trường như vậy lại chẳngphải là chuyện tốt.
Doãn Chính Đạc nhặt quả cầu hải dương bị Hi Hi vứt ra ngoài lên, “Anh có mỗi đứa con này, anh không chiều nó thì chiều ai.”
Hi Hi lăn đi lộn lại với trái bóng, tiếng cười khanh khách trong veo. Lê Diệp nhìn thấy thằng bé vui vẻ đến vậy, trong lòng lại có chút mấtmát, áy náy. Mặc dù cô nói Doãn Chính Đạc không được chiều hư con trai,nhưng thân làm mẹ, mà những thứ cô cho Hi Hi quả thật ít đến đángthương.
Chơi mệt rồi, nằm lăn ra chiếc so pha bên cạnh, bỗng Hi Hi nhe mấy cái răng trắng ra rồi gọi bập bẹ, “Mẹ…mẹ…”
Nhìn thấy dáng vẻ kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016225/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.