Đầu óc cô còn đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên ở phía ô cửa có tiếng động rồi một cái bánh bao được nhét vào.
“Con rán ăn đi, dì chỉ có thể giúp con được chừng này thôi”
Nói xong thì cô nghe thấy có tiếng bước chân vang xa dần, Nam Nghiêng cố gắng đi lại chổ ô cửa sổ cầm lấy cái bánh bao đó mà ăn lấy ăn để.
Cơ thể này đã chịu đói gần hai ngày nay rồi nên hiện tại cái bánh bao này đối với cô là quý giá vô cùng. Một cái bánh bao không thắm vào đâu nhưng mà có ăn còn đỡ không.
Sao khi ăn xong cô lại nằm vật ra nền đất để nghỉ ngơi vì cô biết mình có la hét, đập cửa hay làm gì thì cũng vô dụng.
Nằm xuống xong rồi thì lại nhớ ra một chuyện, hình như là cô không còn sợ bóng tối như ngày xưa. Không biết bây giờ Lâm Doãn Mặc ra sao, không biết cơ thể của cô bé kia như thế nào, không biết Hữu Kỳ rồi còn thầy Cẩn nữa.
Lần này cô quyết định sẽ không quay về tìm thầy Cẩn nữa, cô sẽ không cho bất kỳ ai biết về việc mình còn tồn tại. Đợi đến khi Chu gia nhận báo ứng xong rồi cô sẽ tìm một nơi yên bình để sống hết đời hoặc là sẽ tự kết liễu cuộc đời này và đến với mọi người.
Nhớ quá những ngày tháng khi xưa, nhớ quá những ngày cùng Nghiêng Thành đi xem phim, nhớ lắm một bữa cơm gia đình, không biết bây giờ ông cậu ấy như thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-dinh-menh-chanhh-chuaa/3547741/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.