Đợi đến khi bòng lưng cô khuất khỏi tầm mắt thì anh mới thở dài rồi nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau lần nói chuyện đó cô không còn ý định đến găp anh hay làm gì nữa. Nằm dài xuống bàn cô khẽ suy nghĩ về cuộc đời rồi cuối cùng cũng quăng tất cả ra sau đầu mà ngủ.
Khi tối bận tìm khu đất thích hợp để bắt đầu khởi nghiệp nên đấn tận 2 giờ đêm mới ngủ nên giờ này mắt sắp mở hết lên rồi.
Đến chiều, sau khi tan học thì dì Châu chạy qua đón cô, vì bình thường cô tan học sớm còn Lâm Doãn Mặc thì tan làm trể nên rất ít khi anh đón cô.
Đến tối khi anh về đến nhà thì hai người cùng ăn chung, không gian xung quanh bàn ăn đang yên lặng thì bỗng nhiên anh lên tiếng:
“Tiểu Nghiêng”
“Dạ”
“Cuối tuần sau chúng ta cùng đi ăn với ông bà ngoại”
“Dạ”
“Sao hôm nay nhìn mặt cháu buồn thế”
“Cậu có nhớ mai là chủ nhật không, mai chúng ta đi chơi nhé”
“Mai cậu phải đi làm”
“Ai lại làm ngay ngày chủ nhật chứ”
“Con tưởng làm chủ một công ty sướиɠ lắm à”
“Vậy mai con vào công ty chơi chứ ở nhà chán lắm”
“Nếu cháu thích thì cứ đi”
“Ngày mai khi cậu làm việc xong thì mình qua công viên chơi được không cậu”
“Thì ra mưu đồ của nhóc là đi chơi có phải không”
“Hì hì, con biết cậu thương con nhất”
“Tiểu Nghiêng đúng là ngày càng dẻo miệng mà”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-dinh-menh-chanhh-chuaa/3547722/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.