Chương trước
Chương sau
Tuấn Kiệt không tin vào mình lại xui xẻo đến như vậy khi được giáo viên nhờ mang một số tài liệu vào phòng họp. Tuấn Kiệt thực sự không thích làm những công việc kiểu này, nhưng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của giáo viên, cậu không thể từ chối. Muốn cũng không thể từ chối được, vị giáo viên này nổi tiếng là người dữ dằn và nghiêm khắc nhất trường. Ai mà làm trái ý sẽ bị ghim cả năm.

Trong khi đó, bên ngoài phòng họp,"Thằng kia mày đứng lại cho tao!!", Quốc Huy hét lớn, cố hết sức đuổi kịp kẻ đã phá hỏng bữa sáng của mình.

"Ngu gì tao đứng lại!", Minh Lâm đáp lại lời nói của Quốc Huy bằng một nụ cười giễu cợt.

Sân trường rộn ràng tiếng cười khi Quốc Huy và Minh Lâm chơi khăm nhau vào buổi sáng. Đã hơn 15 phút kể từ khi họ bắt đầu, trò nghịch ngợm của Minh Lâm đã mang đến sống động mới cho buổi sáng vốn dĩ rất thâm trầm này.

"Ê bánh mì ngon vậy? Mua ở đâu đó? Cho tao cắn miếng."

Quốc Huy vừa mở bọc trắng, trên tay cầm chiếc bánh mì vừa thơm vừa giòn. Nhưng trước khi anh kịp cắn một miếng, một con chuột tinh nghịch đã xuất hiện ngay tận cửa. Quốc Huy nheo mắt nhìn Minh Lâm, không biết tên này bị sao vậy. Chẳng phải đã ăn sáng rồi sao? Bây giờ còn muốn ăn cả phần thức ăn của người khác?

"Một miếng thôi, tao mới mua chưa ăn nữa."

Quốc Huy không khỏi cảm thấy vừa khó chịu vừa thích thú trước sự dễ thương của Minh Lâm. Quốc Huy nhìn con chuột chạy vội tới vì bữa sáng của mình, anh không khỏi bật cười.

"Biết rồi biết rồi!" Minh Lâm cười cười, không quả danh là bạn thân lâu năm, không tiếc nhau món đồ gì.

Đã đến nước này, Minh Lâm không nỡ lòng nào bỏ tình cảm chân thành mà Quốc Huy dành cho anh. Với ánh mắt quyết tâm, Minh Lâm cắn một miếng bánh mì thật lớn ngay trước mặt Quốc Huy. Quốc Huy mở to mắt nhìn Minh Lâm. Con chuột này mới vừa nói chưa ăn gì, bây giờ lại làm như vậy, mày lại làm thế với anh em sao.

"Thằng chóoooo"

Dù bị Quốc Huy chửi bới nhưng Minh Lâm vẫn nắm chặt chiếc bánh trong tay không chịu buông. Minh Lâm cười lớn, như thể đang chế giễu Quốc Huy vậy.

"Né đường né đường!", Tim Minh Lâm đập thình thịch khi thoáng thấy có người bước ra từ góc đường. Bất chấp những mọi thứ, Minh Lâm cố gắng thắng lại nhưng dường như không thể. Sợ bị Quốc Huy bắt được, Minh Lâm dùng hết sức lực phóng nhanh nhất có thể.

*Bịch*

Nhưng ngay khi Minh Lâm tưởng mình đã thoát khỏi nguy hiểm thì một cú va chạm bất ngờ khiến một loạt giấy tờ bay khắp phòng. Cảnh tượng trước mắt anh giống như một trận tuyết rơi vào giữa tháng Giêng, với những tờ giấy vương vãi khắp nơi.

"Ah, chết rồi...", Tuấn Kiệt nhìn đống giấy tờ trên tay mình bị rơi khắp nơi, tim đập thình thịch, sợ hãi Tuấn Kiệt cuống cuồng nhặt những tờ giấy vương vãi trên sân. Bước cuối cùng cũng đến được phòng giáo viên nhưng lại bị một người khác tông vào. Dường như hôm nay ông trời không đứng về phía Tuấn Kiệt.

Vừa bực bội vừa tức giận, Tuấn Kiệt nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Thằng chó nào không mắt chạy trúng tao vậy?"

Minh Lâm chạy quá đà cũng nhẹ nhõm vì va chạm giúp anh thắng lại được. Tuy nhiên, sự nhẹ nhõm của Minh Lâm nhanh chóng chuyển thành thất vọng khi anh nhận ra mình đã đụng phải một người bạn nào đó. Minh Lâm đang định quay lại xin lỗi thì nghe thấy lời chửi rủa đầy căm ghét của bạn, biến anh thành đá.

Minh Lâm sẵn sàng khẩu chiến với người phía sau. Anh đã chuẩn bị sẵn những lập luận và sự phản kháng của mình, sẵn sàng tung ra chúng một cách toàn lực. Tuy nhiên, khi quay lại đối mặt với đối thủ, anh nhận thấy một điều bất ngờ. Người đó đang cúi xuống, cố gắng nhặt những mảnh giấy vương vãi trên sàn.

Khi người đó đưa mảnh giấy ra trước mặt Tuấn Kiệt, cậu đưa tay ra và lấy nó từ tay họ. Tuấn Kiệt ngạc nhiên khi thấy dưới đất không còn tờ giấy nào nữa. Có vẻ như người đó đã giúp cậu nhặt hết tất cả. Trong khoảnh khắc đó, cơn tức giận của Tuấn Kiệt tan biến. Thay vì đối đầu với đối thủ, Tuấn Kiệt cảm thấy biết ơn vì sự giúp đỡ bất ngờ. Tuấn Kiệt đứng dậy, ngước nhìn người trước mặt.

"Xin lỗi em, anh đi vội quá nên tông trúng em." Minh Lâm chìa ra thêm sấp tờ khác anh mới nhặt được trả lại cho Tuấn Kiệt.

Tuấn Kiệt nhìn người trước mặt, không khỏi có cảm giác bị đe dọa. Người này dường như cao ít nhất 2 mét, cao hơn cả Tuấn Kiệt. Cậu nhanh chóng chớp mắt, cố gắng điều chỉnh nhận thức của mình. Sự chênh lệch về chiều cao giữa cậu và người này khá đáng kinh ngạc. Tuấn Kiệt hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại nhưng ngạc nhiên thay, cậu nhận thấy bảng tên. Đó là cái tên mà Tuấn Kiệt đã từng nghe trước đây, một cái tên vẫn khiến cậu rùng mình ngay cả khi nghe nó lần thứ hai.

"Minh Lâm lớp 9C, a..đàn anh, chết cha nãy mình lỡ mồm chửi", nỗi sợ hãi của Tuấn Kiệt chỉ tăng lên khi nhận ra rằng Tuấn Kiệt đã chọc tức đàn anh vào đầu năm học.

Tuấn Kiệt hành động nhanh nhẹn, giật lấy tờ giấy còn sót lại trên tay Minh Lâm rồi vội vàng chào tạm biệt rồi chạy đi mất: "Không sao, cảm ơn anh"

"Ây, mấy bé nhỏ bây giờ miệng mồm nhanh thật, chửi một phát nghe thủng lỗ tai.", Minh Lâm đứng đó ngạc nhiên, ngạc nhiên trước sự khéo léo của thế hệ trẻ mới biết cách làm quen. Anh không khỏi bật cười thành tiếng.

"Thằng kia! mày đây rồi."

Tuy nhiên, trong lúc vui đùa, Minh Lâm hoàn toàn quên mất mình thực chất đang cố trốn thoát khỏi một người tên Quốc Huy. Anh không còn sức lực để chống trả, Quốc Huy nhanh chóng đuổi kịp, tung ra một đòn đau đớn khiến Minh Lâm khóc lóc cầu xin sự thương xót.

"Ah ah ah, tao sai tao sai rồi! Tao mua cho mày ổ khác được không? Tao xin đầu hàng!"

Đến bây giờ, Minh Lâm có nói thế nào cũng không thể dập tắt được ngọn lửa trong Quốc Huy. Anh chỉ còn một con đường duy nhất là cắn răng chịu đựng một chút đau đớn thì cơn nguy kịch sẽ qua đi.

"Tao sẽ giết màyyyy"

Quốc Huy bùng cháy như ngọn lửa mãnh liệt, không thể ngăn cản và không khuất phục. Lời nói của Minh Lâm có lẽ không thể khiến anh bình tĩnh lại mà chỉ khiến tình hình trở nên trầm trọng hơn.

"Đây là giấy tham gia câu lạc bộ, các cậu viết vào, đem nộp lên đầu bàn giáo viên." Lam Chi đi vòng quanh lớp, trên tay cầm một chồng giấy tờ. Cô đi từ bàn này sang bàn khác, phát cho mỗi người một tờ. Tuy nhiên, khi đến bàn học của Vĩ Văn, cô chỉ đưa cho cậu một tờ và hoàn toàn phớt lờ Tuyên Quân.. "Cô bảo, cậu tham gia hội học sinh."

"À, vậy sao? cảm ơn.", Tuyên Quân sửng sốt, không biết thầy đang nghĩ gì mà chọn mình vào hội học sinh. Anh tự hỏi mình sẽ tìm đâu ra thời gian rảnh rỗi khi anh đã có thêm một lịch trình bận rộn.

Lam Chi duyên dáng quay về chỗ ngồi, không khỏi liếc nhìn Tuyên Quân một cái. Trước đây cô muốn thu hút sự chú ý của anh, bây giờ cô cố gắng hết sức để nở một nụ cười rạng rỡ, dùng nó như một cách để để lại ấn tượng lâu dài. Nụ cười ngọt ngào của Lam Chi nở trên môi, quyết tâm làm bất cứ điều gì để có thể tiếp cận được anh. Trái tim cô rung động với sự mong đợi, hy vọng rằng nỗ lực của mình sẽ không bị lãng phí.

Trong khi đó, Vĩ Văn nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng trước mặt, không biết nên viết gì. Cậu ngập ngừng ghi lại vài chữ, không biết có đúng không. Trong cơn thất vọng, Vĩ Văn ấn tay lên trán, cố gắng tập trung suy nghĩ. Hít một hơi thật sâu, cậu quyết định tích vào câu lạc bộ bóng đá và nộp đơn đăng ký.

Trong lúc vội vã, nhanh chân chạy đi xuống căn tin nơi điểm hẹn của cậu và Tuấn Kiệt, "Tao đây tao đây, Văn Văn!"

Tuấn Kiệt đến hơi muộn nên không có được chỗ ngồi tốt. Nhưng có chỗ ngồi vẫn tốt hơn là không có chỗ nào cả. Ngồi một chỗ giống như một món đồ chơi hỏng, đầu của Tuấn Kiệt cứ quay từ nơi này sang nơi khác, không ngừng đưa mắt nhìn từ chỗ này đến chỗ khác chỉ để thoáng nhìn thấy hình bóng Vĩ Văn.

Vừa nhìn thấy Vĩ Văn bước ra, Tuấn Kiệt đã nhảy dựng lên, vẫy tay hào hứng. Tuấn Kiệt còn thử mọi kiểu nhảy chỉ để thu hút sự chú ý của bạn mình. Không cần làm quá, Tuấn Kiệt vừa đứng dậy, Vĩ Văn lập tức chú ý tới cậu. Quả thực, bạn mình không bao giờ chọn cách thông thường. Nhìn Tuấn Kiệt bây giờ chẳng khác gì một con lăng quăng đang tập thể dục.

"Mày ăn gì tao lấy?", Câu hỏi của Tuấn Kiệt vang lên không chút do dự, thậm chí không đợi bạn mình thở một hơi lấy sức. Nhu cầu ăn uống là trên hết, Tuấn Kiệt không lãng phí thời gian mà hỏi ngay lập tức.

"Ăn giống mày thôi." Vĩ Văn trả lời, Tuấn Kiệt hoàn toàn hiểu được sở thích của bạn mình. Gật đầu hiểu ý, Tuấn Kiệt vội vàng chạy đi lấy món ăn như ý.

Vĩ Văn ngước nhìn bóng dáng người bạn thân đang dần rời xa, trong lòng cảm thấy vô cùng biết ơn tình bạn mà họ đã cố gắng bao nhiêu năm qua. Thật là một đặc ân tuyệt vời khi được làm bạn với một người như Tuấn Kiệt, một người không thể thay thế bởi bất kỳ ai khác trên thế giới.

Với thân hình nhỏ bé nhưng thích bon chen nơi đông người như Tuấn Kiệt, không ai ngờ rằng câu luôn im lặng, bình tĩnh, nhưng khi cần thiết, cậu lại nhảy ra sáng kiến ​​và dẹp loạn quân địch trong tắc tắc.

"Tránh ra tránh ra, nước sôi nước sôi đây!"

Điều này khiến đám học sinh không khỏi ngạc nhiên và tưởng rằng sự thật, bọn họ ngay lập tức tránh đường cho Tuấn Kiệt. Tuy nhiên, chỉ sau một giây, cả đám đông đều biết mình đã bị lừa và không nói nên lời. Dù rất giận dữ nhưng họ cũng biết rằng không thể làm gì ngoài việc ôm cục tức vào người.

"Cô ơi lấy cho con hai xuất này", Tuấn Kiệt liên tục chỉ vào món Vĩ Văn thích trên mâm, luôn mỉm cười thật tươi. Tuấn Kiệt có vẻ là một người bạn rất tốt.

"Thằng nhóc này, khôn vậy?", Quốc Huy quay sang Minh Lâm. Từ khi xuống căng tin, cả hai đã chứng kiến ​​sự thông minh của Tuấn Kiệt và hoàn toàn quên mất chuyện chen nhau lấy cơm.

"Mày quen nhóc dễ thương đó hả?"

"Dễ thương? mày lầm rồi, mỏ hỗn cực, sáng mới chửi tao thằng chó nào không có mắt."

Quốc Huy rất tò mò về tình huống này, mặc dù anh không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người. Tuy nhiên, khi nghe tin Minh Lâm bị người khác chửi, anh không khỏi bật cười. Hiếm có người nào dám xúc phạm Minh Lâm, dù chỉ một lời nói nhỏ nhất. Ấy vậy mà, đây lại là một đứa nhóc mới đến rất gan dạ, dường như không sợ trời không sợ đất, mạnh dạn nói những lời xúc phạm thế với Minh Lâm.

"Mày làm gì để nhóc con chửi kinh thế?"

"Tao chỉ lỡ chảy trúng em ấy thôi, em ấy chửi làm tao quê mặt vãi."

"Mày mà cũng biết quê?, hahah, mắc cười quá. Nhóc đó bé tí mà sức ăn kinh vãi..", Quốc Huy há hốc mồm không thể tin vào mắt mình khi nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn của Tuấn Kiệt. Thân hình vốn đã đồ sộ của anh, tưởng chừng như chỉ ăn hết được hai đĩa cơm chứ đừng nói đến cái mâm tràn ngập trước mặt.

"Ăn nhiều cho mồm nó linh hoạt chửi người cho lưu loát.", Minh Lâm chớp thời cơ nhếch mép chế nhạo Tuấn Kiệt khiến Quốc Huy như được gợi nhớ ra chuyện gì đó, bật cười không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.