"Cậu biết tin gì chưa, sáng nay anh chị lớp năm nói nhà trường bỏ lệnh trực nhật quanh trường rồi đó", Tuấn Kiệt hào hứng khi nghe ngóng được vài chuyện thú vị từ các anh chị khối trên, ngay lập tức chạy xuống chia sẻ với người bạn thân nhất của mình. 
"Thật vậy sao? Hí hí~", cậu vui vẻ cười lớn, khuôn mặt bừng sáng nụ cười rạng rỡ như hoa nở. 
Vĩ Văn không giấu được cảm giác đắc thắng. Suy cho cùng, cha Vĩ Văn thực sự là số một trong lòng cậu. Từ giờ trở đi, không ai bắt cậu phải làm những công việc nắng nóng cháy da như vậy nữa. 
"Là bố tớ đó, bố tớ đã nói với cô giáo về việc này" 
"Thật vậy sao?" Tuấn Kiệt không giấu được sự ngạc nhiên khi nghe thấy Vĩ Văn nói, vẻ mặt tràn đầy niềm vui bất ngờ, khiến Tuấn Kiệt không khỏi mỉm cười thích thú. Từ nay sẽ không ai bắt cậu đi nhổ cỏ dưới cái nắng như thiêu như đốt, đốt cháy da thịt. 
"Um um, hôm qua tớ tưởng bị bố la, may thay bố thấy được tay tơ bị đỏ vì cỏ. Bố bảo sẽ nói chuyện này lại với cô." 
"Mừng ghê, tớ ghét phải nhổ cỏ lắm, thà học còn hơn" 
"Học cũng chán òm" Văn lẩm bẩm với vẻ khinh thường, chán ghét với việc học. 
"Cô vô! cô vô!", "Học sinh đứng!", Tiếng bước chân cô giáo đến phá vỡ sự im lặng, mọi người trong lớp đều đứng dậy chào cô một cách kính cẩn. 
Cô nhìn quanh, nhận thấy lớp không còn một chỗ trống nào, liền gật đầu tán 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-dinh-menh/3548691/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.