Sau một hồi giằng co kịch liệt, Tuấn Kiệt cuối cùng cũng tìm được đường trở lại bàn, đặt hai chiếc dĩa cơm vào đúng vị trí ngồi của cả hai. Cậu mỉm cười hài lòng ngồi xuống rồi múc một thìa cơm cho vào miệng. 
"Đây, toàn món mày thích không đấy! 
"Cảm ơn bạn hiền nhiều nhaaa.", Vĩ Văn kêu lên. Khuôn mặt cậu sáng lên niềm vui, cảm ơn Tuấn Kiệt rối rít. 
Chính những khoảnh khắc như thế này đã thể hiện sự gắn kết thực sự giữa hai người bọn họ. Họ là bạn thân từ nhỏ, Tuấn Kiệt không bao giờ quên đi sở thích ăn uống của Vĩ Văn. Không một chi tiết nào bị bỏ qua. 
Đang thưởng thức món ăn thơm ngon, Vĩ Văn chợt nhớ đến chủ đề câu lạc bộ ban nãy. "À mà mày tham gia câu lạc bộ nào vậy?", cậu hỏi Tuấn Kiệt. 
"À, tham gia câu lạc bộ sao?" Tuấn Kiệt trầm ngâm một lúc, lục lọi trong ký ức, cuối cùng nhớ lại với vẻ mặt đáng yêu. "Tao vô câu lạc bộ bóng rổ á", Tuấn Kiệt trả lời. 
Vĩ Văn nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi "Ể? buồn vậy tao vô bóng đá.", Vĩ Văn nói. Tuấn Kiệt nhìn Vĩ Văn có chút do dự rồi nhanh chóng mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra. 
"Lỡ rồi, biết sao giờ. Chúng ta vẫn học chung trường là vui rồi!" Vĩ Văn nghe thấy câu nói này của Tuấn Kiệt và cảm thấy có lý. Cậu gật đầu đồng ý và tiếp tục ăn. Đúng là làm bạn học chung trường với nhau, có thể tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-dinh-menh/3548693/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.