Chương trước
Chương sau
Sau một hồi giằng co kịch liệt, Tuấn Kiệt cuối cùng cũng tìm được đường trở lại bàn, đặt hai chiếc dĩa cơm vào đúng vị trí ngồi của cả hai. Cậu mỉm cười hài lòng ngồi xuống rồi múc một thìa cơm cho vào miệng.

"Đây, toàn món mày thích không đấy!

"Cảm ơn bạn hiền nhiều nhaaa.", Vĩ Văn kêu lên. Khuôn mặt cậu sáng lên niềm vui, cảm ơn Tuấn Kiệt rối rít.

Chính những khoảnh khắc như thế này đã thể hiện sự gắn kết thực sự giữa hai người bọn họ. Họ là bạn thân từ nhỏ, Tuấn Kiệt không bao giờ quên đi sở thích ăn uống của Vĩ Văn. Không một chi tiết nào bị bỏ qua.

Đang thưởng thức món ăn thơm ngon, Vĩ Văn chợt nhớ đến chủ đề câu lạc bộ ban nãy. "À mà mày tham gia câu lạc bộ nào vậy?", cậu hỏi Tuấn Kiệt.

"À, tham gia câu lạc bộ sao?" Tuấn Kiệt trầm ngâm một lúc, lục lọi trong ký ức, cuối cùng nhớ lại với vẻ mặt đáng yêu. "Tao vô câu lạc bộ bóng rổ á", Tuấn Kiệt trả lời.

Vĩ Văn nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi "Ể? buồn vậy tao vô bóng đá.", Vĩ Văn nói. Tuấn Kiệt nhìn Vĩ Văn có chút do dự rồi nhanh chóng mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

"Lỡ rồi, biết sao giờ. Chúng ta vẫn học chung trường là vui rồi!" Vĩ Văn nghe thấy câu nói này của Tuấn Kiệt và cảm thấy có lý. Cậu gật đầu đồng ý và tiếp tục ăn. Đúng là làm bạn học chung trường với nhau, có thể tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ không nhất thiết lúc nào cũng kè kè bên nhau.

"Sáng tao nghe được, thằng của nợ nó được vô hội học sinh.", Vĩ Văn nói chuyện nhỏ với Tuấn Kiệt.

Hội học sinh là một tổ chức quan trọng trong trường, nơi mà các sinh viên có thể tham gia và đóng góp ý kiến ​​kiến ​​trúc cho hoạt động của trường. Tham gia vào hội học sinh không chỉ giúp phát triển cá nhân mà còn giúp phát triển về mặt khác.

Tuấn Kiệt ngạc nhiên hỏi: “Hả, hội học sinh?”. Vĩ Văn hiểu được suy nghĩ của Tuấn Kiệt và chỉ biết nhún vai ra hiệu. Có lẽ Tuấn Kiệt chưa biết về tổ chức này hoặc chưa từng tham gia vào nó. Mặc dù Tuyên Quân có học lực rất tốt, nhưng để thu hút sự chú ý của thầy cô cũng không phải dễ dàng.

"Tao nghe bảo trong đó toàn não siêu nhân không đó, còn lạnh lùng còn hung dữ khó khăn, như ông già 70 vậy!!!",Vĩ Văn không khỏi bật cười khi nghe Tuấn Kiệt miêu tả.

"Tao biết họ tài năng nhưng mày miêu tả nghe buồn cười quá,” cậu cười khúc khích.

"Bây giờ tôi mới biết các em lớp dưới nghĩ chúng tôi như thế đấy."

Tuấn Kiệt có chút lo lắng, quay lại nhìn người bên cạnh, không biết họ có quen nhau hay không nhưng đối phương đang cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

Tuấn Kiệt nhíu mày có chút hoang mang nhìn người trước mặt, không thể phủ nhận người này rất đẹp trai. Không có gì ngạc nhiên khi trường chúng này nổi tiếng nhất là có những học sinh đẹp trai. Tuấn Kiệt thuận mắt liếc nhìn qua bản tên trên áo hắn, chợt nhớ ra điều gì đó.

"9C sao? quen quen ta "

"gì vậy trời" Vĩ Văn không hiểu chuyện gì đang xảy ra và cũng không biết bạn mình đã gặp những người lạ này từ khi nào.

"Ể, nhóc độc miệng nè."

Tuấn Kiệt không khỏi khó hiểu nhìn Minh Lâm, nhưng trong nháy mắt lại sửng sốt. Tất cả thức ăn trong miệng Tuấn Kiệt đều phun ra ngoài, trớ trêu thay Minh Đức lại là người nhận hết số cơm đó.

Mọi người xung quanh đều sững sờ trong giây lát. Một số thậm chí còn đánh rơi thìa vì sốc, hàm bất tỉnh. “thằng ngu này,” họ lẩm bẩm với vẻ hoài nghi trước cảnh tượng trước mắt.

Khi nhìn người trước mặt, khuôn mặt lấm đầy cơm, Tuấn Kiệt cảm thấy một làn sóng hoảng sợ tràn ngập trong mình. Cậu nhanh chóng lấy khăn giấy trên bàn gần đó, đứng dậy và bắt đầu lau.

"Em xin lỗi em xin lỗi em không cố ý, anh có sao không.." Tuấn Kiệt lắp bắp, giọng nói hiện rõ sự sợ hãi.

Trong lúc vội vàng, Tuấn Kiệt vô tình va Minh Đức khiến quần áo anh trở nên xộc xệch. Tuy nhiên, Minh Đức vẫn im lặng, vẻ mặt trở nên lạnh lùng và xa cách. Minh Đức không thể làm hình tượng của mình với tư cách là chủ tịch hội học sinh. Đẩy tay Tuấn Kiệt ra, Minh Đức chỉnh lại kính, lau chùi sạch sẽ. Cảm thấy hài lòng Minh Đức mới đeo lại kính, nhìn chằm chằm vào Tuấn Kiệt rồi bước đi không nói một lời.

"Nhóc ơi, em làm thằng khó tính nhất trường giận rồi, kì này em bị ghim chắc luôn.", Quốc Huy chưa bao giờ chứng kiến ​​cảnh tượng như vậy trước đây, nhất là khi có Minh Đức đóng vai chính.

Bề ngoài, Tuấn Kiệt có vẻ hơi nghi ngờ, thậm chí hoang mang, nhưng bên trong, một làn sóng bất an bắt đầu tràn ngập cậu. Tuấn Kiệt mím chặt môi. Dù lời nói của Quốc Huy có thể coi là trêu chọc hoặc đe dọa nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, Tuấn Kiệt tin chắc rằng mọi lời Quốc Huy nói đều là sự thật 100%.

Những lời nói của Quốc Huy vang vọng trong đầu Tuấn Kiệt, khiến cậu đặt câu hỏi về hành động của chính mình. Hiện tại, như thể có tấn gạch giáng xuống người cậu Nhận thức này giáng vào anh như một tấn gạch, cậu cảm thấy tổn thương.

"Tao đi xem nó sao đã.", Minh Lâm không thể ngồi đây nghe những lời bàn tán này thêm được nữa, kể cả khi đó là về anh trai mình. Tất nhiên, gia đình là trên hết. Nói xong Minh Lâm lập tức rời đi, để lại Tuấn Kiệt vừa lo lắng và sốt ruột.

"Chào hai đứa anh tên Quốc Huy 9C!", nhìn bạn mình rời đi, nhưng khuôn mặt Tuấn Kiệt không khỏi lo lắng. Quốc Huy cố gắng tìm thứ gì đó để phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.

"Hì, chào anh em Vĩ Văn, thằng này là Tuấn Kiệt Vĩ Văn", cậu nói và huých tay về phía Tuấn Kiệt, không quên trêu chọc bạn mình lấy một cái "Tụi em lớp 6, mới vào trường. Đâu biết bạn em quậy cỡ vậy"

Tuấn Kiệt cảm thấy mặt mình nóng bừng vì xấu hổ khi bị bạn thân tiếp tục trêu chọc không thương tiếc, "Mày đừng ghẹo tao nữa, tao đâu có cố ý, tại cái ông Lâm Lâm gì đó á, làm hội trưởng giận như vậy..", cậu lẩm bẩm trong miệng. Chỉ trong vài giây, Tuấn Kiệt từ cảm thấy xấu hổ chuyển sang cảm thấy lo lắng và sợ hãi.

Quốc Huy ngồi đó, quan sát cuộc trò chuyện giữa hai em học sinh mới vào trường mà không nhịn được cười, "đám học sinh mới này coi bộ cũng dễ thương phết chứ"

"Vú ơi ~ con đói, vú ơi, vú đâu rồi ~", Vĩ Văn vừa nói vừa vui vẻ bước xuống cầu thang về phía bếp. Sự tò mò càng trỗi dậy, cậu háo hức ngó vào xem quản gia đang ở đâu. Trước sự ngạc nhiên của cậu, không thấy bóng dáng của cô ở bất cứ nơi đâu.

Khi quay lại, Vĩ Văn giật mình sợ hãi khi nhìn thấy Tuyên Quân, người dường như to lớn hơn người cậu. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Vĩ Văn điều chỉnh lại giọng điệu, nghiêm nghị hỏi: "Vú của tao đâu?"

"Vú có việc ở dưới quê, nghỉ việc vài bữa thu xếp.", Tuyên Quân bình tĩnh trả lời.

Nhìn Vĩ Văn, ai cũng biết cậu đang đói nên mới đi tìm đồ ăn. Với nụ cười hiền lành, Tuyên Quân nhẹ nhàng nói: "Anh yên tâm, đồ ăn em nấu tạm chấp nhận."

Tuy nhiên, Vĩ Văn lại lớn tiếng đáp lại một cách kiên quyết: "Tao không quan tâm đồ ăn mày nấu ra sao. Cho tao tao cũng không ăn!"

Không nói thêm gì, Vĩ Văn nhanh chóng đi đến tủ lạnh lấy mấy chiếc bánh ngọt mang lên phòng. Cậu chơi game và ăn cùng một lúc. Tuyên Quân chỉ có thể cười bất lực, tò mò xem Vĩ Văn có thể trụ được bao lâu.

"Ư...chẳng có gì ăn hết sao?"

Tuyên Quân không khỏi nhìn chằm chằm Vĩ Văn. Hiện tại, cậu trông giống như một con chuột, ban ngày không chịu ăn, ban đêm thì gây náo loạn.

Tuyên Quân nhìn thấy không khỏi bật cười, "Anh làm gì vậy?"

Một giọng nói từ phía sau làm Vĩ Văn giật mình, bật dậy, lớ ngớ đập đầu vào mép cửa đang mở. Một tiếng động lớn vang lên, Vĩ Văn đau đớn ôm đầu, cố làm ra vẻ như mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng trong thâm tâm, cậu không giấu được sự khó chịu.

"Mày làm gì không ngủ, xuống đây làm gì?"

Sự bình tĩnh của Tuyên Quân thực sự rất phi thường. Thay vì vội vàng đáp lại, anh dành thời gian, cẩn thận cân nhắc câu trả lời tốt nhất có thể cho tình huống hiện tại. Trong phút chốc, trên mặt Tuyên Quân hiện lên một nụ cười ngây thơ nhất có thể, bộc lộ sự đáng yêu của anh để lấy lòng anh trai- Vĩ Văn của mình.

"Em giật mình đi uống nước thôi a. Anh đói bụng sao?", Tuyên Quân biết rất rõ câu trả lời là gì nhưng vẫn tiếp tục giả vờ vô tội, quan sát vẻ tức giận ngày càng tăng trên mặt Vĩ Văn. Tuyên Quân trong khoảnh khắc đó cố tỏ vẻ ngây thơ hơn như thế chỉ để cho Vĩ Văn biết mình đã gây ra rắc rối gì.

"Ừ, biết rồi con hỏi!"

Tuyên Quân không khỏi mỉm cười dịu dàng, không muốn chọc tức Vĩ Văn thêm nữa. Anh ngoan ngoãn vào bếp hâm nóng lại món ăn Vĩ Văn đã nấu buổi chiều. "anh ăn đi", Tuyên Quân nói.

Nhìn thấy những món ăn ngon lành được bày ra trên bàn, Vĩ Văn không kìm được lòng, vội vàng lao tới ăn ngấu nghiến với vẻ háo hức đáng yêu. Tuyên Quân mỉm cười vui vẻ. Anh biết, dù anh trai chỉ ăn đồ mình nấu chỉ vì quá đói nhưng anh vẫn rất vui vẻ. Nhiêu đây thôi cũng làm Tuyên Quân hạnh phúc cả một ngày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.