“Quận chúa,đằng trước thế tử mời ngài qua đó.” Hương Xuân vừa bước vào đã bắt gặpTừ Man đang bảo Thanh Mai tháo trâm cài xuống, vội đi tới ngăn cản nói.
Từ Man vốnđang muốn nới tóc ra cho thoải mái chút, lại không nghĩ tới đại ca chongười đến mời, nàng không khỏi thắc mắc, nàng cùng mẫu thân mới trở vềtừ viện của đại ca, ban nãy cũng không thấy đại ca có chuyện gì.
“Đại ca có nói chuyện gì không?” Từ Man giơ tay bảo Thanh Mai chỉnh lại trang sức trên đầu.
Hương Xuân lắc đầu, nói không biết.
Cực chẳngđã, Từ Man đành phải lại mang theo nha hoàn, một lần nữa đi ra đằngtrước, nhưng vừa bước vào sân không lâu, ngay tại hành lang gấp khúc đãbắt gặp hai người đang ngồi trên băng đá trong sân, một người tất nhiênlà đại ca của nàng, mà một người… tim Từ Man đập nhanh, cũng hiểu radụng ý của đại ca.
“Đại ca…” Từ Man bước xuống khỏi hành lang, đứng tại nơi không xa, nhỏ giọng kêu.
Mặc dù GiaCát Sơ Thanh không ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Từ Man, nhưng Từ HảiSinh vẫn cảm giác được thiếu niên ngồi bên người, toàn thân đều vì tiếng gọi kia mà cứng ngắc, ngay cả bàn tay cầm chén trà cũng tức khắc trắngbệch.
“A Man, SơThanh mang thuốc trị thương từ hải ngoại đến cho huynh, muội lại đâythay thuốc cho huynh một chút.” Từ Hải Sinh mặt không đỏ, hơi thở khônggấp, nói.
Từ Man thầmliếc mắt khinh thường, vừa mới thay lại bảo thay, còn xem mình là nhahoàn nữa chứ, bộ trong cái viện đông người thế này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-thuong-vi/2127518/quyen-4-chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.