Ngày hôm đó, Gia Cát Mỹ Yên thỏa sức khóc một trận, khiến ba người họ đến tối muộnmới rời khỏi viện. Sau lần đó, Từ Man vẫn luôn nghĩ, giả sử Gia Cát MỹYên không biết Đinh Hạo Nhiên là vì gia thế mới sinh ra hứng thú vớinàng, hoặc là cho dù có biết, cũng tự tin cho rằng sau khi thành hônchính mình có thể chiếm được trái tim Đinh Hạo Nhiên. Như vậy, liệu vẻmặt u sầu của Gia Cát Mỹ Yên lúc này, có lẽ sẽ là vẻ mặt đầy mong chờ về một cuộc sống tốt đẹp của tương lai chăng.
Chỉ tiếc,không có nếu như, cũng không có giá như, trước giờ tính cách của Gia Cát Mỹ Yên không chứa nổi một hạt cát trong mắt, đối với nàng mà nói, chodù không tìm được một nam nhân tình trường si tình giống như Gia Cát SơThanh, cũng nhất định phải tìm được một đại nam tử đầu đội trời chân đạp đất giống như Gia Cát Sơ Liêm vậy.
Mà kiểungười như Đinh Hạo Nhiên, một thời gian trước còn đang chăm chăm quậnchúa của phủ công chúa, sau biết được quận chúa đã định hôn sự, còn sắpđược tứ hôn, cư nhiên không có lấy một chút đau khổ, liền tức khắc dờitầm mắt lên người Gia Cát Mỹ Yên, loại nam nhân như vậy thật sự là quáthực dụng, cũng thật đáng sợ. Hạng người như vậy, có lẽ có thể cùnghưởng phồn hoa, lại không thể cùng chia hoạn nạn.
Sau Gia CátMỹ Yên dần dần giảm bớt liên lạc với Đinh phủ, Từ Man thấy thế cực kỳbội phục, trước đây nàng vừa nhìn là hiểu, Gia Cát Mỹ Yên đối với ĐinhHạo Nhiên cho dù từ đầu chỉ là vì bề ngoài, nhưng chung đụng lâu nhưvậy, tình cảm cũng sẽ từng bước sâu nặng. Nếu muốn cứ thế mà một đao cắt bỏ, thì nỗi đau bi tình kia tuyệt đối không phải người bình thường cóthể chịu đựng được, bằng không tại sao bất luận cổ kim đều có nhiều nữnhân như thiêu thân lao đầu vào lửa mà ‘lấy thân quên tình’ như vậy chứ. Nhưng chỉ có nỗi đau kia, Gia Cát Mỹ Yên mới có thể ra đi mà không quay đầu lại, quân đã vô tình, ta liền rời đi.
Kỳ thật TừMan cảm thấy tiếc thay cho Đinh Hạo Nhiên, bất luận là trong sách hay là trong kiếp này. Hoàng Tú Oánh của kiếp thứ nhất trong sách, mặc dù cóchút tùy hứng, song lại không mất đi thiên chân khả ái, lại đối với Đinh Hạo Nhiên tình sâu bén rễ, chỉ tiếc đến cuối cùng dẫn đến kết cục kia.Mà ở kiếp hiện tại này, Gia Cát Mỹ Yên đối với hắn nhất kiến chung tình, tính cách lại ngay thẳng hào phóng, hoạt bát đa tình, nhưng hết lần này đến lần khác vì bị người Đinh gia lợi dụng, mà thất vọng rời đi. Hai nữ nhân này, đối với Đinh Hạo Nhiên đều là thật tâm, nhưng thứ mà Đinh Hạo Nhiên muốn, căn bản không phải những thứ họ có thể cho, cho nên hắnđáng sống một cuộc đời cô độc, không hề có một ai có thể cùng hắn ý hợptâm đầu, càng đừng nói là cảm nhận được lưỡng tình tương duyệt, tìnhthâm của lúc cùng chung hoạn nạn. Trong thế giới của hắn, hoặc là nóithế giới của Đinh gia, ngoài quyền lợi ra thì không hề có thứ gì khác,đáng tiếc, đáng thương, mà cũng thật đáng buồn.
Cuối thángđó, sau khi nghe tin Hoàng đế đột nhiên ban hôn quận chúa cho một kẻthương nhân như Gia Cát Sơ Thanh, trên triều đình lại bắt đầu trở nên có chút hỗn loạn, rất nhiều người không rõ hàm ý của Hoàng đế, cho là cóhiềm khích gì đó với phủ công chúa, mà người biết nội tình, lại hiểu rõmồn một, xem ra Hoàng đế đã hạ quyết tâm sửa lại án sai của Gia Cát gia, lại còn muốn vực dậy cả nhà Tả tướng.
Sau đó, lang chủ đại phòng của phủ Gia Cát – cha đẻ của Gia Cát Sơ Thanh, nguyênThái Thường được gọi vào cung. Rất nhanh, Hoàng đế đã lật lại bản án vụcông chúa bị đâm năm đó, giải tội cho phủ Gia Cát. Lang chủ đại phòngcủa Gia Cát gia, cũng vì mấy năm nay say mê học vấn mà không để ý tớichính sự, được phong làm Thái tử Thiếu phó, cũng không có thực quyền,chỉ chuyên tâm ở trong Cung học giảng dạy cho Tứ hoàng tử cùng với những công tử trong tộc.
Có điều, đợi sau khi cả nhà đại phòng Gia Cát gia chuyển về nhà cũ trước kia, rồithay tấm biển phủ Thái tử Thiếu phó, vẫn không thấy bóng dáng của Tảtướng xuất hiện, khiến những người cứ đinh ninh rằng Hoàng đế sẽ banthưởng liên tiếp, thất vọng. Cũng có vài kẻ bên Phái Bảo Thủ muốn thừadịp Tả tướng khởi phục mà động chút tay chân, không thể không một lầnnữa ngủ đông, cắn răng tiếp tục chờ.
Vì Từ Man và Gia Cát Sơ Thanh đã được ban hôn, cũng đã nạp thái, trao đổi bát tự,chỉ chờ cuối mùa xuân sang năm Gia Cát Sơ Thanh đến đón dâu. Cửa hôn sựnày nay là ván đã đóng thuyền, cho nên Đại trưởng công chúa mọi ngàynhắm một mắt mở một mắt, liền thay đổi, kiên quyết không cho Từ Mantrước khi cưới gặp mặt Gia Cát Sơ Thanh, thay vào đó bắt nàng ở trongphủ thêu hà bao túi thơm, và cả một ít vật nhỏ. Mặc dù đồ cưới thậm chílà hôn phục của Từ Man đều do hoàng gia chuẩn bị, nhưng một ít vật nhỏ,đặc biệt là quà gặp mặt phải đưa tặng thân thích, suy cho cùng cũngkhông nên mượn tay người khác. Nghe nói năm đó dù Đại trưởng công chúagả cho Hoàng tướng quân, mấy thứ quà tặng gì đó đều là tự mình chuẩn bị, không có chút nào qua loa.
Từ Man không được gặp Gia Cát Sơ Thanh, sốt ruột cũng không phải là Từ Man, mà làGia Cát Sơ Thanh – cái người mới được nếm mùi vị lưỡng tình tương duyệt, hầu như là ngày nhớ đêm mong, hận không thể chạy thẳng đến phủ côngchúa, nhưng quy củ còn đó, hắn có ngứa tim ngứa phổi cách mấy, cũngkhông muốn rước thị phi cho Từ Man.
Vì thế, thực khóc không ra nước mắt, thiếu niên nào đó vào một ngày rời giường, phát hiện quần lót ẩm ướt.
Gia Cát SơThanh đầu tiên là kéo cái quần ẩm ướt, phát ngốc hơn nửa ngày, sau đómới luống cuống tay chân, mặt mày đỏ bừng cởi quần ra, lại mở ngăn tủđựng đồ lót ngày thường, lấy ra một chiếc quần mới, cuối cùng dùng chiếc quần lót dơ qua quít chà lau trên người một phen, mới mặc quần mới vào, thở phào một hơi.
Mà chiếc quần lót cũ nhăn dúm kia, đáng thương nằm trên mặt đất, đâm thẳng vào hai mắt Gia Cát Sơ Thanh.
Rất nhanh,Hàn Y ở ngoài cửa liền ngửi thấy một mùi khét kỳ lạ, trong lòng căngthẳng, vội đẩy cửa đi vào, chỉ thấy chậu than dưới gầm giường bị kéo ra, chậu than này trong ngày thường được dùng để tiêu hủy tin tức quantrọng, lúc bấy giờ bên trong đang đốt một đụm vải không biết là thứ gì.
“Chủ thượng, cái này…” Hàn Y biết có một số việc hắn không thể hỏi.
“Ngươi đi ra ngoài đi, đóng cửa lại, ta đã mở cửa sổ, không có gì đâu, nhớ đừng choai khác vào được,” Gia Cát Sơ Thanh nghiêm mặt nói.
Hàn Y lập tức vẻ mặt căng thẳng, trịnh trọng nói: “Dạ.”
Nhìn Hàn Y xoay người đi ra ngoài, Gia Cát Sơ Thanh chột dạ rũ hai vai, nhìn đụm quần lót cháy đen thui kia, thở dài.
Đợi chomiếng vải kia đã bị đốt không còn nhìn ra hình dạng, Gia Cát Sơ Thanhđen mặt lại, từ bên trong đi ra, bảo Hàn Y vào thu dọn hài cốt, còn luôn miệng dặn dò hắn không được cho bất cứ kẻ nào biết được.
Hàn Y cho là chuyện gì trọng đại, đương nhiên rất nghiêm túc mà ghi nhớ trong lòng.
Sau khi ănsáng xong, Gia Cát Sơ Thanh ở trong phòng đi tới đi lui, gần như sắp mài mòn đế giày đến nơi. Lại nhớ tới chuyện hôm qua hắn cùng với phụ thânđi đón tổ mẫu, lại bị bà đối đãi lạnh nhạt, trong lòng càng thêm phiềnmuộn, thực hận không thể cho tổ phụ trở về sớm một chút, cũng chỉ có tổphụ mới có thể nói được tổ mẫu, miễn cho tổ mẫu ngày ngày đều muốn tìmmẹ kế cho hai huynh đệ hắn.
Nhấp mộtngụm trà, phát hiện loại trà Phổ Nhĩ lâu năm được đưa tới từ Vân Nam,lần này uống vào thấy có vị là lạ, nhưng rõ ràng là loại trà này mấytháng trước uống còn thấy đặc biệt ngon.
*Trà Phổ Nhĩ là một loại chè được làm từ chè đen, qua một quá trình lên men giúp cho các vi sinh vật có lợi phát triển, giống như rượu vang, càng để lâu thì chất lượng càng được nâng cao.
Nguồn gốc của trà Phổ Nhĩ từ Trung Quốc, do sản xuất tại thành phố Phổ Nhĩ tỉnh Vân Nam nên mới có tên gọi này.
Đặt chén trà xuống, Gia Cát Sơ Thanh lại lấy sổ sách từ trên giá xuống, một tay gảybàn tính, một tay lật sổ, nhưng tính liên tục hai ba lần, con số đềukhông khớp nhau, nỗi bực dọc trong lòng bất chợt đột phát ra. Hắn rầmmột tiếng đập lên bàn tính, ngửa đầu ngồi phịch ra ghế, rất là bức bíkhông biết làm sao, nhưng hễ cứ nhắm mắt lại, nụ cười như tỏa nắng củaTừ Man vẫn luôn lập lòe nơi đó, bên tai còn như truyền đến tiếng cườikhanh khách của Từ Man, dịu dàng nói: muội thích huynh.
Gia Cát Sơ Thanh mở choàng mắt, nhoài người ra bàn, dán mặt lên trang sách, không nhúc nhích.
“Chủ thượng, chủ thượng!” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Hàn Y.
“Chuyện gì?” Gia Cát Sơ Thanh tâm tình không tốt trả lời.
“Đại công tử của phủ công chúa vì giữ chặt xe ngựa chấn kinh, mà kéo bị thương tay.” Hàn Y vừa nghe ra Gia Cát Sơ Thanh có chút không vui, đành phải nhỏgiọng nói.
Ai ngờ cửa phòng bất chợt bị người đẩy ra từ bên trong, Gia Cát Sơ Thanh nhìn hắn chăm chăm nói: “Ai? Ai bị thương?”
“Là Đại công tử của phủ Đại trưởng công chúa ạ.” Hàn Y rụt cổ nói.
“Chuẩn bịxe! Ta muốn đi thăm.” Gia Cát Sơ Thanh câu lên khóe miệng, dường như tâm sự đều trôi đi hết, bầu không khí cũng theo đó mà mát mẻ hơn nhiều.
Hàn Y mộtbên đáp lời, một bên rất lấy làm lạ, không nói tay bị thương chỉ là vếtthương nhẹ, mà nếu nói muốn lấy lòng anh vợ tương lai, cũng không cầncao hứng bừng bừng thế chứ, người khác không biết còn tưởng là chủthượng đạt được gian kế cũng nên.
Gia Cát Sơ Thanh ngồi xe ngựa vội vàng thẳng hướng phủ công chúa, mà Từ Man lại nhìn tay đại ca, vẻ mặt bất mãn.
Từ Hải Sinhbị muội muội nhìn đến trong lòng sợ hãi, đành phải cười làm lành nói:“Lúc ấy huynh cưỡi ngựa, trên đường lại đông người, nếu không dừng xengựa kia lại, không nói người trên xe ngựa, mà dân chúng trên đường cũng sẽ gặp nguy.”
“Vậy concũng không thể vội vàng chạy đến tìm chỗ chết chứ.” Bị con trai dọa tớimức hồn vía lên mây, Đại trưởng công chúa tức giận nói: “Thị vệ con mang theo đâu? Chết cả rồi sao? Con không tự mình xông lên là không đượcsao? Có thể chịu nổi không?”
“Lúc ấy nhất thời tình thế cấp bách, vả lại con đứng ngay vị trí tốt nhất, đợi điềuthị vệ đến, vừa tốn thời gian không nói, cũng không dễ bắt được góc độ.” Từ Hải Sinh chột dạ nói.
“Huynh bớtvịn cớ đi, lần nào cũng nói nhị ca, đợi đến phiên mình còn không phảiđầu óc ngu si tứ chi phát triển sao.” Từ Man dốc sức châm chọc đại ca,cũng nên để cho đại ca nhớ rõ hơn chút.
Từ Hải Sinhchỉ có thể cười khổ mà hứng chịu, hai nữ nhân trong nhà hắn, ai cũngkhông đắc tội nổi, còn không bằng nói ít sai ít.
“Con cứ chờxem, chờ A đa con về, xem ổng phạt con thế nào.” Đại trưởng công chúaban đầu còn giọng điệu nặng nề, sau nhìn tay con trai lại đau lòng.
“Cái xe kia là của nhà ai?” Từ Man không muốn đại ca khó chịu, bèn tìm đề tài khác.
“Nghe đâu là của phủ Trường tín hầu.” Từ Hải Sinh nhớ đến bộ dạng tiểu nha đầu kia,xuống xe hai mắt đầy sùng bái, ngàn ân vạn tạ hắn, trông nàng cũng cóchút hối hận.
“Sẽ không là thế tử Trường tín hầu đó chứ?” Nếu như vậy, may mà đám công chúa không gả cho hắn, một cái gối thêu hoa.
“Làm sao cóthể.” Nhìn ra khinh bỉ của muội muội, Từ Hải Sinh buồn cười nói: “Đó làxe ngựa của Trường tín hầu, chứ không phải là của thế tử Trường tín hầu, bất quá cũng chỉ là thân thích, là đường muội của thế tử Trường tínhầu, một đích cô nương của nhị phòng Thôi gia.”
Đại trưởng công chúa chậm rãi nhíu mày, thản nhiên hỏi: “Thôi gia đến từ phương bắc đó ư?”
Từ Man cũngbiết Thôi gia, lúc trước Thục Thận muốn gả cho vị thế tử Trường tín hầukia, nguyên nhân nhất lớn nhất ngoài nông trường nuôi ngựa ở phương bắcra, còn có vùng đất rộng lớn và kỹ thuật chăn nuôi ngựa thuộc sở hữu của thị tộc Thôi gia ở phương bắc.
“Vâng, nghe nói…” Từ Hải Sinh hạ giọng nói: “Phương bắc cũng không an phận.”
Đại trưởngcông chúa ngẫm nghĩ, đoạn nói: “Thôi gia vẫn luôn trung thành với cữucữu con, cha của ngoại tổ mẫu con từng cứu mạng Thôi gia, nói vậy lầnnày họ đến đây, cữu cữu con cũng có biết.”
Từ Man cảm thấy Kiến Khang sắp sửa không được yên tĩnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]