Chương trước
Chương sau
Anh đồng ý đưa cô tới, bảo vệ cô trước mặt mẹ mình, cô đã cảm động rồi.

Nhưng lời anh nói, cô đều khắc ghi trong lòng.

Một câu là: Giờ khiến con khó xử không phải là cô ấy mà là các người.

Một câu là: Trong mắt con không có Chu Hân Ly, so với vong ân phụ nghĩa, con càng không muốn phụ bạc Bạch Nguyệt.

Con có một câu: Con không ly hôn.

Nhớ trước đây rất lâu rất lâu, cô từng hỏi Cố Lăng Kiệt, anh yêu cô sao?

Đáp án Cố Lăng Kiệt cho cô là, anh không muốn nói, anh chỉ làm.

Giờ thật sự anh làm được rồi, không còn là lời hứa suông nữa.

“Trước kia em hiểu lầm anh, xin lỗi,” Bạch Nguyệt nói.

“Hiểu làm anh cái gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi.

“Em thấy anh ôm Chu Hân Ly vào khách sạn, em ở ngay đối diện hai người, nhìn anh gọi đồ ăn đêm cho cô ấy, rất muộn, rất muộn mới rời đi, cảm xúc của em không tốt lắm.” Bạch Nguyệt cúi đầu, nghĩ lại, lòng liền đau.

“Anh ôm cô ấy vào khách sạn vì cô ấy ngất rồi, gọi đồ ăn đêm cho cô ấy vì mấy ngày rồi cô ấy không ăn gì, rất muộn rất muộn mới rời đi, là vì lúc đó cô ấy rất sợ hãi, tinh thần sụp đổ, anh cũng không nghĩ kĩ xem nên làm gì, vì thế, anh cũng sai, nên nói xin lỗi, là anh.”

Bạch Nguyệt rũ mắt, ở vị trí của anh mà nghĩ, nếu đối phương là một người đàn ông đã từng cứu cô, vì cô mà tổn thương chồng chất, khi người đó tuyệt vọng nhất, có lẽ cô sẽ vì kinh ngạc và đồng tình mà ở lại bên cạnh anh ta.

Nhưng, trong lòng vẫn không thoải mái.

Bỏ đi.

Trái tim anh chỉ có cô, không có người phụ nữ khác là được.

Anh đã nhượng bộ, cô cũng không dám hung hăng, dồn anh vào đường cùng.

“Chuyện đã qua, dù mọi người đều sai, cũng đều quên đi, hôm nay, chính là bắt đầu cuộc sông mới của chúng ta.” Tay còn lại của Bạch Nguyệt đặt lên lưng anh: “Đồng vợ đồng chồng, tát biển Đông cũng cạn.”

Cố Lăng Kiệt mỉm cười.

Anh thật sự cảm ơn ông trời, đã cho họ cơ hội và duyên phận, kết hôn với nhau.

Anh và Bạch Nguyệt có thể hòa nhã giải quyết mâu thuẫn.

Thiên đường và địa ngục, chỉ cách nhau một bước.

Anh sẽ trân trọng hiện tại.

“Giờ quay về nghỉ ngơi, đi quân khu hay biệt uyển Lam Thiên?” Cố Lăng Kiệt hỏi.

“Chúng ta ở lại khách sạn gần đây đi, quay về hơi xa, hơn nữa, em cảm thấy sau khi tỉnh dậy, có lẽ Chu Hân Ly sẽ muốn gặp anh, chúng ta gặp cô ấy cũng tiện.” Bạch Nguyệt phân tích nói.

Cố Lăng Kiệt trầm mặc, nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời: “Anh cảm thấy, giờ cô ấy cần không phải là anh, mà là bác sĩ, em nói rất đúng, anh xuất hiện, chỉ khiến cô ấy cảm thấy khóc nháo có tác dụng, nếu lần này anh không xuất hiện, có lẽ cô ấy sẽ hiểu tự sát cũng vô dụng rồi.”

“Anh nghĩ kĩ chưa?” Bạch Nguyệt hỏi.

“Anh sẽ tạo cho cô ấy một môi trường trị liệu tốt nhất, cũng không hạn chết tự do của cô ấy, nếu cần thiết, cũng sẽ phối hợp với bác sĩ tâm lý, lần trước không phải em nói có một đàn anh rất xuất sắc sao, anh muốn mời anh ấy.” Cố Lăng Kiệt nghĩ kĩ rồi mới nói.

“Đừng vội quyết định, giờ có rất nhiều vấn đề ảnh hưởng tới suy nghĩ của anh, sáng mai, là lúc lý trí, cảm xúc minh mẫn nhất, lúc đó anh nghĩ xong, lại nói với em.” Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.

“Ừ.” Cố Lăng Kiệt lái xe rời đi.

Anh nghe lời Bạch Nguyệt, thuê phòng ở một khách sạn gần đó.

Bạch Nguyệt tính không sai, bọn họ vừa ngủ được 5 tiếng, hơn 5 giờ sáng, Chu Hân Ly vừa tỉnh dậy, liền gọi điện thoại tới.

“Anh Kiệt, anh đang ở đâu? Em rất sợ, em rất nhớ anh, hôm qua em chảy máu rất nhiều liền hôn mê, bác gái nói anh cố ý đến gặp em, anh đến chưa? Anh đến rồi sao lại còn đi chứ?” Chu Hân Ly nỉ non nói.

Cố Lăng Kiệt nhíu mày, trầm mặc.

Bạch Nguyệt lấy điện thoại của Cố lăng Kiệt, dịu dàng nói: “Chu Hân Ly, giờ vẫn còn sớm, cô ngủ thêm chút nữa đi, sáng mai tôi và Cố Lăng Kiệt đến bệnh viện thăm cô.”

“Cô là ai? Tôi không muốn cô đến thăm tôi, tôi muốn anh Kiệt.” Giọng của Chu Hân Ly trở nên sắc nhọn.

“Tôi là vợ của Cố Lăng Kiệt, cô không cần lo lắng, tôi và Lăng Kiệt nhất định sẽ chăm sóc cô.”

“Ai cần cô chăm sóc, Cố Lăng Kiệt là của tôi, tôi mới là vợ sắp cưới của Cố Lăng Kiệt, cô là cái thá gì, cái gì cũng có trước sau, trước khi tôi xảy ra chuyện đã đồng ý lời cầu hôn của anh Kiệt, cô để anh ấy nghe điện thoại, cô đưa cho anh ấy nghe điện thoại.” Chu Hân Ly hét lên.

“Anh ấy đang nghỉ ngơi, xin lỗi.” Bạch Nguyệt trực tiếp ngắt điện thoại.

“Anh nghĩ, anh nợ cô ấy một lời chia tay.” Cố Lăng Kiệt trần giọng nói.

Bạch Nguyệt thấy sự do dự và thương cảm trong mắt anh: “Giờ anh nói chia tay, cũng không tốt lắm, cùng nhau chăm sóc cô ấy đi, em ra ngoài mua đồ ăn sáng, mang tới cho cô ấy.”

Bạch Nguyệt rời giường.

Cố Lăng Kiệt ôm lấy cô từ phía sao: “Cảm ơn em đã thông cảm và bao dung.”

Bạch Nguyệt nắm lấy tay Cố Lăng Kiệt.

“Anh là đang trả nợ, không phải làm sai, không tính là thông cảm và bao dung, anh làm đều là chuyện nên làm, chỉ cần trong lòng anh có em là được.” Bạch Nguyệt dừng một chút, rồi nói tiếp: “Nếu có một ngày, anh phát hiện, trong lòng anh có Chu Hân Ly, em hy vọng, anh có thể triệt để rời xa em.”

“Nếu người trong lòng anh không phải em, anh cũng sẽ không mặt dày vô sỉ bắt Chủ tịch ủy ban nhân dân làm lại giấy đăng kí kết hôn, anh rất rõ ràng tình cảm của mình, hơn nữa, cả đời này cũng không thay đổi.” Cố Lăng Kiệt chắn chắn nói.

Mắt Bạch Nguyệt đỏ lên, từng cảnh tượng lóe lên trong đầu.

Quanh đi quẩn lại, cô và Cố Lăng Kiệt rời xa nhau 3 năm rồi lại 3 năm nữa, đến nay, cuối cùng ở thể ở bên nhau, có loại cảm giác vượt trăm sông nghìn suối, cuối cùng đã tu thành chính quả.

Đời người, có lẽ chính là như vậy.

Tràn đầy bất ngờ, tràn đầu bất lực, sẽ bi thương, sẽ đau đớn, sẽ u buồn, sẽ chảy nước mắt, cũng sẽ vui vẻ, tươi cười, và ao ước.

Một làn nước ấm nóng chảy trên mặt cô.

Cố Lăng Kiệt lau đi nước mắt cho cô: “Ngốc ạ, khóc gì chứ?”

“Lúc đau lòng buồn bã sẽ khóc, lúc tức giận ấm ức sẽ không muốn rời xa, muốn có sống một mình, cảm gác không bằng một mình tiêu dao tự tại, nhưng chờ tới khi bình tĩnh lại, lại bắt đầu suy nghĩ và hoài niệm, tự do và cô đơn, có đôi khi tương trợ lẫn nhau, em nghĩ, có lẽ, trước giờ em đều chưa từng từ bỏ anh.” Bạch Nguyệt thổ lộ.

“Anh biết, anh từng đến Mỹ thăm em vài lần, thấy em nhìn người mặc quân phục mà ngây ngốc một hồi, lúc đó anh cũng tự mình nghĩ rằng, có khi nào em đang nhớ anh?” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.

Bạch Nguyệt khóc càng lợi hại hơn.

Đúng là cô đang nhớ anh, chỉ là dùng vẻ lạnh nhạt che đậy trái tim mình, dùng xa cách thay cho điên cuồng.

“Sau này chúng ta sẽ tốt thôi.” Bạch Nguyệt nghẹn ngào nói.

Cố Lăng Kiệt hôn lên trán cô: “Sau này chúng ta sẽ tốt đẹp thôi.”

Bạch Nguyệt rũ mắt, tự mình hạ quyết tâm.

Cô và Cố Lăng Kiệt đều thích trẻ con, có con rồi, mới là gia đình hoàn chỉnh.

Cố Lăng Kiệt năm nay 33 tuổi rồi, cô cũng đã 28, là tuổi thích hợp có con rồi.

Cô nên ngừng dùng thuốc, vì hạnh phúc của bọn họ mà cố gắng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.