Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt cùng nhau đi ăn sáng.
Bạch Nguyệt mua hai lồng bánh bao, một cốc nước đậu, nghĩ một chút, lại mua thêm một lồng bánh bao và một bát hoành thánh nhỏ nữa.
“Sao mua nhiều vậy?” Cố Lăng Kiệt không hiểu hỏi.
“Mẹ anh còn ở đó, chúng ta mua cho Chu Hân Ly mà không mua cho bà cũng không hay.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.=
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt nhìn cô càng dịu dàng hơn.
“Thực ra em dịu dàng chu đáo lại còn hiểu chuyện, mẹ anh có định kiến với em, bằng không, hai người ở cùng nhau sẽ rất hòa thuận.” Cố Lăng Kiệt cảm thán.
“Ý trời là vậy, không sao đâu, chuyện nên làm em sẽ làm, bà có nhận hay không là chuyện của bà, chúng ta đi thôi, bằng không đồ ăn sáng nguội rồi sẽ mất ngon.” Bạch Nguyệt ra ngoài trước.
Cố Lăng Kiệt lái xe.
Cả đường, thần kinh cô căng thẳng.
Vô tri vô giác, đi theo Cố Lăng Kiệt đến cửa phòng bệnh.
Cố Lăng Kiệt gõ cửa, mở cửa ra.
Chu Hân Ly cuộn mình ngồi trên giường, thấy Cố Lăng Kiệt tới, vội vàng xuống giường, dép cũng không xỏ, chạy tới trước mặt Cố Lăng Kiệt, mang theo chút nức nở, đáng thương nói: “Anh Kiệt, cuối cùng anh cũng đến rồi, em chờ anh lâu lắm.”
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, cũng đi vào, đứng bên cạnh Cố Lăng Kiệt.
Chu Hân Ly thấy Bạch Nguyệt, trừng mắt, tức giận nói: “Sao cô cũng đến đây? Ở đây không chào đón cô.”
Cô ta đẩy Bạch Nguyệt, dùng sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226816/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.