Nếu như, Chu Hân Ly xuất hiện trước khi anh gặp Bạch Nguyệt, có lẽ, anh sẽ giữ cô ở lại, chăm sóc cô.
Thế nhưng, Bạch Nguyệt đã xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Nếu như anh giữ cô lại, khẳng định Bạch Nguyệt sẽ tức giận, cũng sẽ đau lòng.
Anh không thể coi như không thấy.
Anh để ý đến suy nghĩ của Bạch Nguyệt.
“Hân Ly, đối với em, ở đây không thích hợp.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Sao lại không thích hợp? Lúc em bị nhốt lại, mỗi ngày đều nhớ anh, một ngày, hai ngày, ba ngày, một năm, hai năm, ba năm, đã 8 năm rồi. Em muốn, sau này, mỗi giây mỗi phút đều ở bên anh, bù đắp cho thời gian 8 năm qua. Giờ anh lại muốn đuổi em đi?” Chu Hân Ly bắt đầu không ổn định.
“Cố Lăng Kiệt.” Cố Thanh Hùng gọi cả họ và tên anh, mang theo uy nghiêm của người cha, dạy dỗ anh: “Năm đó Chu Hân Ly vì bảo vệ con, mới bị cháy nửa người, còn bị quân địch bắt làm tù binh.
Thủ đoạn của kẻ địch độc ác thế nào, con biết đấy.
Lúc con bé được cứu ra, cả người không có chỗ nào lành lặn, tinh thần cũng rối loạn, con bé bị nhốt lại chữa trị, mỗi lần cấy da đều đau khổ vạn phần, những thứ này không phải người bình thường có thể chịu được.
Con vốn quen biết Chu Hân Ly trước, trước kia hai đứa còn là người yêu.
Chu Hân Ly không sai gì cả. Nếu con vứt bỏ nó, chính là bạc tình bạc nghĩa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226808/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.