“Sao tôi lại ở đây?” Bạch Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Cô nhớ là bảo trung tá Tống đưa tới quốc tế Thủy Nguyệt, anh không phải ở cùng Chu Hân Ly sao?
Cố Lăng Kiệt nhìn nghi ngờ trong mắt cô, kiên nhẫn giải thích: “Anh bảo trung tá Tống đưa em tới, em còn đang sốt, bị hôn mê, anh tìm bác sĩ đến khám qua cho em, vết thương ở ngực em là anh thay thuốc mới cho em, còn chưa khỏi, em là bác sĩ, làm sao lại không quan tâm bản thân như vậy?”
Càng nói, Cố Lăng Kiệt càng đau lòng.
Bạch Nguyệt quá kiên cường, vì thế chuyện gì cũng một mình gánh vác, cho dù không gánh vác nổi, cô cũng không nói ra.
Bạch Nguyệt đã hiểu quá trình cô đến biệt uyển Lam Thiên, chỉ là không hiểu: “Không phải anh ở quân khu sao? Chu Hân Ly và bố mẹ anh đâu?”
Cô hỏi rất lạnh lùng, ánh mắt Cố Lăng Kiệt trầm xuống, tắt chuông điện thoại, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, ngồi dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Nguyệt: “Anh có một tin muốn nói với em.”
Bạch Nguyệt nghi ngờ nhìn Cố Lăng Kiệt: “Tin gì?”
Cô muốn ngồi dậy, Cố Lăng Kiệt sợ động tới vết thương khó khăn lắm mới khép lại của cô, đỡ cô dậy, đặt gối ra sau eo cô.
“Cảm ơn.” Bạch Nguyệt khách khí nói.
“Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt cúi đầu, không nói gì.
Anh cực kì không thích cảm giác cô không để người khác nhìn rõ mình, dường như lúc nào cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226809/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.