Chương trước
Chương sau
Bạch Nguyệt mở to mắt, nhìn chằm chằm Cố Lăng Kiệt, trong đẫu bỗng trống rỗng, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.

“Nếu nguyên nhân anh muốn chính thức qua lại với tôi là vì lo rằng tôi uất ức, vậy thì không cần đâu, qua lại với anh chỉ làm tôi càng thêm uất ức.” Bạch Nguyệt không khách khí nói, cất quần áo đã gấp gọn gàng vào vali.

“Cái gì gọi là càng thêm uất ức?” Cố Lăng Kiệt nhíu mày: “Em cảm thấy tôi không đủ tư cách làm bạn trai em sao?”

Bạch Nguyệt không nhìn thẳng vào Cố Lăng Kiệt: “Tiền đề của việc qua lại là cả hai đều thích nhau, anh cảm thấy chúng ta đều thích nhau sao?”

Cố Lăng Kiệt mím chặt môi, sắc mặt tái xanh, chăm chú nhìn cô.

Không khí vì tâm trạng anh thay đổi mà cũng thay đổi theo.

Bạch Nguyệt kéo hành lí đi ra phía cửa.

Cố Lăng Kiệt kéo lấy cánh tay cô, nhìn cô: “Tôi cảm thấy chúng ta đều thích nhau.”

Trong lòng Bạch Nguyệt lộp bộp một tiếng, nhìn về phía anh, đánh giá sắc mặt anh: “Tôi không qua lại, tôi muốn trực tiếp kết hôn, hôn nhân với quân nhân là không thể li hôn, anh dám không?”

Cố Lăng Kiệt dừng một chút.

Bạch Nguyệt mỉm cười, trong mắt toàn bộ là ý giễu cợt, xoay người, nhìn thẳng vào Cố Lăng Kiệt: “Tôi không còn tuổi trẻ để lãng phí, yêu đương với thủ trưởng quá nguy hiểm, tôi cũng không có tự tin có thể đi tới cuối cùng.

Hoặc là, liền kết hôn, anh bên cạnh tôi cả đời.

Anh không cần lập tức trả lời tôi, tôi cho anh thời gian 1 tháng, nghĩ kĩ rỗi hẵng quyết định, trên thế giới này, không có thuốc hối hận.”

Cô gỡ tay anh ra, mở cửa, đi ra ngoài, ánh mắt trầm xuống, nước mắt phản chiếu ánh mặt trời óng ánh.

Bạch Nguyệt bây giờ, đã quá mệt mỏi.

Cô không chơi nổi trò chơi tình ái nữa, cũng không chịu đựng nổi bất kì kết cục đau buồn nào.

Qua lại với Cố Lăng Kiệt, một khi bị Tống Tâm Vân và Cố Thanh Hùng phát hiện, cô chắc chắn phải chết.

Hoặc là, rũ sạch quan hệ với Cố Lăng Kiệt, cô bắt đầu lại từ đầu.

Hoặc là, cô trực tiếp trở thành vợ của Cố Lăng Kiệt, ván đã đóng thành thuyền, cộng thêm thân phận vợ thủ trưởng, Tống Tâm Vân và Cố Thanh Hùng mới không có cách nào tổn thương cô.

Nơi sâu nhất trong lòng cất giấu tình yêu cuồng loạn nhất với Cố Lăng Kiệt, cô lựa chọn thỏa hiệp, cũng cho mình một cơ hội cuối cùng.

Cho dù, anh chịu trách nhiệm với cô, hay là anh có mục đích khác, chỉ cần anh đồng ý kết hôn, cô liền dành cả đời bên anh, đó là lời tỏ tình sâu sắc nhất.

Thế nhưng, cô rất uất ức, rất ngột ngạt, cũng rất sợ hãi.

Sợ vô tình bị tổn thương đến mức không còn dũng khí sống tiếp, cũng sợ bên nhau trở thành tổn thương lẫn nhau.

Kí ức trước kia giống như một con dao sắc bén cứa vào lòng cô, một câu ‘Hân Ly, anh rất nhớ em’ của Cố Lăng Kiệt, còn khiến cô đau khổ hơn chết đi.

Nếu như sau khi kết hôn cũng như vậy…

Người cô yêu, yêu người khác, loại hôn nhân này, có có thể tiếp tục sao?

Cô rất mâu thuẫn, nghĩ không thông, như đi vào ngõ cụt, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.

Chút lí trí còn sót lại của Bạch Nguyệt cảm thấy không đúng.

Cô nhanh chóng lấy lọ thuốc nhựa màu trắng từ trong túi ra, nhìn nhãn mác, tay run run đổ ra viên thuốc nhỏ màu đen, nhét vào miệng, kéo hành lí đi vào trong hành lang, dựa vào tường, tay nắm chặt thành quyền, chầm chậm ổn định cảm xúc của mình.

Một phút sau, mới từ từ mở mắt, ánh mắt dần dần trở nên rõ ràng.

Tình cảm con người có một giới hạn, sau khi bị tổn thương, trong lòng sẽ đau, cơ thể sẽ sản sinh ra rất nhiều chất độc hại, ăn mòm thần kinh, tế bào.

Vết thương mà loại tình cảm này gây ra, không giống vết thương do dao cắt có thể lành, mà trên thực tế, nó rất khó lành lại.

Khi đau đớn tới một loại mức độ nhất định, con người sẽ tự mình bảo vệ, thần kinh sẽ rối loạn.

Thường thấy thì có tâm thần phân liệt, nhiều bệnh nhân sa vào trong ảo giác và hoang tưởng, biểu hiện là đập phá đồ đạc, làm bị thương người khác, phá hoại của cải, tình cảm lạnh nhạt, tách khỏi cuộc sống hiện thực.

Mẹ cô chính là như vậy, tâm thần phân liệt lâu rồi, bệnh trầm cảm, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn lo âu, chứng mất ngủ, chứng chán ăn tâm lí, chứng ám ảnh sợ hãi, hội chứng tự kỉ, rối loạn nhân cách, bệnh sa sút trí tuệ đồng thời phát tác.

Cô không muốn sẽ giống như mẹ mình, tâm thần phân liệt.

Nếu như trở thành như vậy, cô thà chết còn hơn.

Sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng, cô đi ra khỏi hành lang.

Mặc dù bác sĩ nói không thể tự chữa trị, nhưng, cô biết cách, nghĩ đến những chuyện vui vẻ, chuyển dời sự chú ý, tìm niềm vui mới trong cuộc sống…

Bạch Nguyệt đi ra khỏi thang máy, thấy Cố Lăng Kiệt đang ngồi trên sofa ở phòng chờ.

Cô đi trả phòng.

Cố Lăng Kiệt đón lấy hành lí của cô.

Bạch Nguyệt nhìn về phía anh, anh cất hành lí của cô lên xe anh.

Bạch Nguyệt trả xong phòng liền đi qua đó.

Cố Lăng Kiệt mở ghế phụ cho cô: “Tôi đưa em ra ga tàu hỏa.”

“Vâng.” Bạch Nguyệt gật đầu, nhẹ nhàng bình tĩnh, ngồi lên ghế phụ.

Cố Lăng Kiệt lái xe, nhìn về phía trước nói: “Tìm ra hung thủ rồi, chuyện này lại không thể làm lớn tiếng, tôi vẫn muốn ở lại giải quyết hậu quả, người đã chết rồi, người sống vẫn phải tiếp tục sống, tôi phải làm tốt việc bí mật bù đắp.”

“Chỉ cần không thẹn với lòng mình là được.” Bạch Nguyệt cảm thán nói: “Tôi trước kia không tin vào số mệnh, cảm thấy, tương lai nằm trong lòng bàn tay mình, chỉ cần tôi nỗ lực, chỉ cần tôi kiên trì, chỉ cần tôi hướng tới mục tiêu của mình, tôi sẽ có thể có được những gì tôi nên có, trên thực tế, trong mệnh có thời thì rốt cuộc phải có, trong mệnh không có thời thì đừng gượng tìm.”

“Không phải em nói không thẹn với lòng sao? Không cố gắng, sao lại không thẹn với lòng.” Cố Lăng Kiệt ý tứ sâu xa nói, nhìn về phía khuôn mặt trắng nõn tình xảo của Bạch Nguyệt.

Tính cô không nóng nảy, rất xinh đẹp, lại khí phái đoan trang, thuộc loại vừa nhìn thì thấy kinh diễm, càng nhìn thì càng thấy xinh đẹp.

“Hôm qua tôi thấy một tin tức, bên trên nói về một cô gái 19 tuổi vì thất tình mà tùy tiện nhảy xuống sông.

Một chàng trai nhảy xuống cứu cô ấy, cô ấy được cứu lên rồi, chàng trai kia lại vì kiệt sức mà bị nước cuốn trôi, chết rồi.

Lẽ nào đây không phải là số phận an bài sao?” Bạch Nguyệt có chút thương cảm nói.

Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô, đặt lên đùi mình.

Bàn tay anh rất ấm, bàn tay cô lại rất lạnh.

“Khi bản thân tôi bơ vơ, gặp được Tô Khánh Nam, anh ấy giúp tôi tìm công việc, đón mẹ tôi từ bệnh viện tâm thần về, tôi cho rằng, cuộc sống của tôi sẽ trở nên tốt đẹp.

Giờ tôi mới biết, sự quen biết của tôi và Tô Khánh Nam chính là một âm mưu được tính toán từ trước.

Anh cứu tôi khỏi hầm lửa, tôi cũng cho rằng tôi đã tìm thấy hạnh phúc, bởi vì hạnh phúc này, tôi nguyện ý từ bỏ tất cả, số phận là một lần nữa đùa cợt tôi, anh mất đi trí nhớ.” Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, nước mắt lăn dài trên má.

Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay Bạch Nguyệt, nhíu chặt mày: “Tôi lấy em, chờ sau khi tôi bận xong, chúng ta quay về liền kết hôn.”

Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng trên app Mê Tình Truyện

Anh hãy sống cuộc sống mà anh muốn, không cần mệt mỏi vì trách nhiệm và hồi ức nữa.

Thực ra, tôi một mình có thể sống tốt hơn.”

“Giờ em có ý gì?” Cố Lăng Kiệt không hiểu, “Tôi chỉ hỏi em, giờ tôi muốn lấy em, em gả hay không gả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.