“Cố Lăng Kiệt, chúng ta cùng buông tha cho nhau đi.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt đi sát vào lề đường, đỗ xe lại, có vài phần buồn bực: “Nói muốn kết hôn là em, nói buông nhau ra cũng là em, rốt cuộc em muốn thế nào?”
“Có phải tôi muốn thế nào thì sẽ thế nấy?” Bạch Nguyệt hỏi lại.
Cố Lăng Kiệt có chút mất bình tĩnh, kiên định nói: “Phải, em muốn thế nào, thì sẽ thế nấy.”
“Cùng buông tha cho nhau đi.”
“Được.” Anh thẳng thắn dứt khoát nói, ánh mắt nhìn về phía trước, khởi động xe.
Bạch Nguyệt biết, anh nói thật
Thế nhưng, cô không hối hận, vì cô nhìn thấy anh nhíu mày.
Anh nói muốn cưới cô, hoàn toàn không phải là thật lòng thật dạ.
Cứ như vậy đi.
Cố Lăng Kiệt đưa cô đến ga tàu hỏa, nhìn cô đi vào trong, ánh mắt u ám đen như mực.
Anh rút một điếu thuốc, châm lửa, hút sâu một hơi, nhả ra khói thuốc nồng đậm, khói thuốc làm mờ đi ngũ quan cương nghị của anh.
Nửa tiếng sau, anh gọi đi một cuộc điện thoại, gọi cho trung tá Tống, “Cậu đi phòng nghiên cứu tâm lí truyền đạt một văn bản chính thức, tôi muốn một chuyên gia tâm lí đánh giá tố chất tâm lí của binh lính, nói rõ mặt tối trong tâm lí của binh lính, hơn nữa chỉ rõ, tôi muốn Bạch Nguyệt.”
“Rõ. Bây giờ tôi lập tức liên lạc thỏa thuận với bộ phận có liên quan.”
Cố Lăng Kiệt tắt điện thoại, ném di động vào ghế phụ, lái xe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226777/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.